Có một người con gái đã yêu tôi,
Mối tình đầu thường tuyệt vời, nhưng chết yểu....
Mãi đến sau này tôi mới hiểu,
Những thứ lần đầu luôn để lại hối tiếc bởi chẳng thể vẹn nguyên.
Chúng tôi đã trao nhau những kỉ niệm êm đềm,
Đã từng nghĩ đến tương lai chỉ có riêng hai đứa
Đã từng hứa cả cuộc đời này sẽ không bên ai nữa,
Rồi cuối cùng ở giữa vẫn chẳng phải tình yêu
Tại cuộc sống vốn chông chênh mà bão gió quá nhiều
Tại hai kẻ dại khờ chỉ biết yêu mà chưa hề biết giữ
Tại mối tình đầu mong manh dễ vỡ,
Hay bởi hạnh phúc nào dang dở mới khó quên
Lặng lẽ xa rời bởi cái cớ "hết duyên"
Chúng tôi đi về miền không có nhau bên cạnh,
Hơi ấm ngày nào giờ đổi bằng hơi lạnh,
Hạnh phúc ngày nào thành chúc phúc cho nhau.....
Mối tình đầu không nhạt cũng không sâu,
Nhưng sẽ nhớ thật lâu, có lẽ đến suốt đời không quên được,
Và dẫu thế nào cũng một lòng nguyện ước,
Ai đó luôn cười hạnh phúc và hãy sông thật vui
Du Phong (st)
Cuộc sống của tôi - Hoàng Quân
Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2015
Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2015
Giới thiệu về blog mới
Ngày hôm nay, tôi chính thức tạo thêm một blog mới: hoangquanhr.blogspot.com. Đây là blog đánh dấu một bước ngoặt quan trọng trong cuộc sống của tôi: Chính thức đi làm. Trang blog này sẽ lưu giữ những suy nghĩ, kinh nghiệm và góc nhìn của tôi về công việc , đồng thời cũng là nơi chia sẻ những bài viết hay về công việc nhân sự mà tôi đọc được.
Ngày mai bắt đầu từ hôm nay, cố lên nào tôi ơi.....
Ngày mai bắt đầu từ hôm nay, cố lên nào tôi ơi.....
Trở lại viết blog.....
Hai năm - Một quãng thời gian không hề ngắn, hạnh phúc có, đau khổ có, đã có những lúc ngập tràn niềm vui và cũng đã trải qua những cay đắng đến đắng cay. Ngày hôm nay, tôi quyết định trở lại viết blog sau hai năm để nó "phủi bụi". Không có lý do gì đặc biệt để nói về sự trở lại này, chỉ đơn giản tôi muốn ghi lại những gì mình đã trải qua hai năm vừa rồi và những gì sẽ đến với tôi trong tương lai. Để rồi một ngày, khi đọc lại những gì mình viết hôm nay tôi sẽ nhận ra rằng: Ah, mình cũng đã từng sống như vậy đấy..........
Thứ Hai, 9 tháng 9, 2013
KHÓE MÔI SẼ ĐƯỢC DỊP NỞ NỤ CƯỜI
Tôi có một điểm mạnh, đó là rất ít khi buồn, nhưng đồng thời đó cũng là một điểm yếu: nếu đã buồn là buồn thúi ruột, buồn cả ngày và không làm ăn được gì ra hồn. Hôm nay là một ngày như thế. Cái cảm giác rất kỳ vọng vào một điều gì đó nhưng rồi kết quả ngược lại làm cho tôi cảm thấy vô cùng ức chế và thất vọng. " Trèo cao thì ngã đau", và cái khoảnh khắc đang lâng lâng thì bị kéo tụt xuống đất đi kèm với cảm giác đau đớn này thật vô cùng khó chịu. Chỉ có thể tự an ủi mình: Đau thật nhưng nếu không dám trèo lên cao thì sao biết được mình có ngã hay không! Và cái cảm giác buồn bực nghèn nghẹn trong lòng rồi cũng sẽ qua đi.
Cứ mỗi lần rơi vào cảm giác này, sách lại là nguồn doping tinh thần vực tôi lên. Và có một đoạn rất hay trong cuốn tản văn: Thời gian để yêu của Hamlet Trương mà tôi rất thích:
Trong tình yêu, có thể phân chia làm bốn loại như sau:
- Đúng người, đúng lúc: Tình huống này thì khỏi phải bàn. Thường xảy ra với những người có "from first love become only love". Tuy nhiên, loại này khó xảy ra vô cùng.
- Đúng lúc, sai người: Loại này thường xảy ra với đàn ông khi họ đã đến tuổi " muốn" yêu và điên cuồng lao vào các mục tiêu bất kể có hợp hay không. Với phụ nữ, thường xảy ra khi họ vừa mới kết thúc một mối quan hệ và đang rất "cô đơn". Thời điểm này họ vô cùng nhạy cảm có thể dễ dàng lao vào một mối quan hệ mới để khỏa lấp mối quan hệ cũ. Trong thực tế, tình huống này xảy ra rất nhiều
- Đúng người, sai lúc: Loại này theo tôi là bi kịch hơn cả. Nếu không phải là khoảng cách địa lý thì cũng là khoảng cách về tuổi tác, hoàn cảnh ( hai người đã có gia đình, sự nghiệp riêng,.....). Có thể nói là " có duyên mà không có phận".
- Sai người, sai lúc: Không có gì để nói về loại này hết. Nếu bạn chưa muốn yêu mà lại có một người lẵng nhẵng theo đuổi mà bạn không hề thích thì có gì phải lăn tăn nào?
Tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác của hai loại ở giữa nhưng tôi nghĩ họ sẽ đau khổ và rằn vặt lắm. Dù sự đau khổ của tôi và họ khác nhau nhưng tôi tin là: Chúng ta hãy bỏ tất cả lại đằng sau, ngày mai trời lại sáng.
Những người thích uống cà phê đều biết nếu cà phê đã nguội thì đừng nên hâm nóng vì sẽ làm cà phê vừa mất vị và tăng vị đắng gấp nhiều lần. Cái gì đã cũ, đã xảy ra ở hiện tại thì cũng xin ngủ yên trong bóng tối của quá khứ. Để khi nghĩ về nhau, khóe môi sẽ được dịp nở nụ cười. Và bởi vì Trái đất tròn, không có gì là không thể.
Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013
KHÔNG MÀI QUYỂN SÁCH RA ĂN ĐƯỢC NÊN NGƯỜI TA DẦN SỐNG NHƯ THẾ
Thời gian gần đây có nhiều người bạn hỏi tôi sao không viết thêm bài nào mới ? Thú thực, văn với tôi là một cuộc chơi và chỉ có thể viết được khi có được chất xúc tác quan trọng nhất: Cảm xúc. Tôi đã một vài lần cố thử ngồi trước bàn phím để " nặn " ra một cái gì đó nhưng vô vọng. Chính vì vậy mà tôi rất khâm phục những nhà văn như Dili hay Bùi Anh Tấn, những người có thể tận dụng bất kỳ thời gian rảnh rỗi nào để viết, bất kể có cảm xúc hay không. Đáng ngưỡng mộ!
Chính bởi việc viết dựa vào cảm xúc này nên tôi có thể cam đoan một điều rằng những dòng chữ đang được tuôn ra khi tôi đang có đầy đủ sự hưng phấn và nhiệt tình để viết về một-cái-gì-đó. Và cái-gì-đó của hôm nay là: Thư Viện.
Tôi biết là có nhiều bạn dù sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nhưng cũng không biết thư viện Hà Nội ở đâu! Hay khả dĩ hơn là nhầm lẫn giữa thư viện Hà Nội và thư viện quốc gia. Để các bạn khỏi nhầm lẫn, tôi xin trả lời luôn, thư viện Hà Nội nằm trên phố Bà Triệu còn thư viện quốc gia ở Tràng Thi. Điểm khác biệt lớn nhất giữa hai thư viện là quốc gia nhiều sách hơn Hà Nội rất nhiều nhưng không cho mượn về nhà.
Tôi là khách quen của thư viện Hà Nội đã được hơn một năm nay và có một điều ngoài sức tưởng tượng của tôi đó là số lượng sách vô cùng phong phú và rất chất lượng. Số lượng sách được cập nhật liên tục trên đủ cách lĩnh vực, kể cả thể loại đang gây nhiều tranh cãi hiện nay: Ngôn tình. Tất nhiên, không thể so sánh giữa thư viện và hiệu sách bên ngoài nhưng bạn có thể tìm được rất nhiều những cuốn sách hiện vẫn đang được bán . Là một người đọc, tôi thấy rất vui vì mình chỉ phải trả một số tiền rất nhỏ nhưng có thể đọc được nhiều cuốn sách hay và trân trọng những cố gắng mang tri thức cho người dân của những người quản lý thư viện. Tuy nhiên, tôi cũng tự hỏi: Họ có thật sự phải cố gắng làm như vậy không? Tại sao tôi hỏi vậy? Vì số lượng người đến mượn sách hoàn toàn tỷ lệ nghịch với số lượng đầu sách được nhập về!
Có một sự thực rất khó tưởng tượng nổi đó là tôi đã mượn sách ở thư viện rất nhiều lần trong hơn một năm qua nhưng chưa bao giờ gặp cậu con trai nào cùng lứa tuổi của tôi - ngoài 20 đến mượn sách ở thư viện! Con gái cũng rất ít, thay vào đó đối tượng chủ yếu là người già và trẻ con. Có thể họ - những người trẻ không biết thư viện lại phong phú như vậy và tôi hy vọng nếu đọc được bài viết này, những bạn ham đọc sách hãy làm ngay một thẻ thư viện - nó sẽ giúp bạn tiết kiệm được rất nhiều tiền. Nhưng tôi nghĩ vấn đề nằm ở nguyên nhân xâu xa hơn và không có gì mới: Người trẻ không thích đọc sách. Tôi không ngạc nhiên với điều này, nhưng phải nói rằng: Thực tế này thật đáng buồn.
Suy cho cùng, không mài quyển sách ra ăn được, nên người ta dần sống như thế
Suy cho cùng, không mài kiến thức ra kiếm tiền được, nên người ta dần quên như thế
Quên mất cảm giác rạo rực khi đọc một quyển sách kinh điển, quên mất cách cảm động khi đọc được một trích đoạn hay, quên mất cách khóc khi đọc một bài thơ tình cổ điển
Và rồi quên cả cách ngồi cạnh nhau mà không phải nói gì........
Tôi không điên rồ theo kiểu tay nhặt lá, chân đá ông bơ, nhưng tôi nằm ngoài sự nhạt nhẽo, phù phiếm, vô vị của một xã hội đang dần cho mình là thực tế đến tàn nhẫn.
Hôm nay, thư viện cũng không có gì thay đổi, chỉ có lác đác tôi và hai người nữa đến mượn sách. Bước ra khỏi thư viện với hai quyển sách trên tay, tôi trải bước về và trên con phố đối diện, những quán take-away cà phê, shop quần áo tấp nập khách, đa số họ là những người trẻ..........
3/9/2013
Hoàng Quân
Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013
[Tùy bút lịch sử] TÔI VÀ NGUYỄN TRÃI. Chương 2: Thế nào là quân tử?
- Trước tiên cháu có một thắc mắc mong ngài giải đáp. Cháu tự nhận kiến thức lịch sử của mình con ngu muội, nhưng cháu cũng biết Ngài và cha của Ngài, Nguyễn Phi Khanh đã bị dòng họ Nguyễn khai trừ tên tuổi khỏi dòng họ mãi cho đến sau này mới được khôi phục lại vì tội thờ hai vua: Nguyễn Phi Khanh thờ cả Trần Nghệ Tông, vị vua cuối cùng của dòng họ Trần và Hồ Quý Ly, người đã cướp ngôi dòng họ Trần và thành lập họ Hồ. Cháu rất thắc mắc, thân là một nhà Nho, hẳn cha của Người biết đạo: " Tồi Trung không thờ hai vua" của Thánh Khổng, vậy sao vẫn làm như vậy?
Nguyễn Trãi nở một cụ cười rất to, tôi chưa bao giờ thấy ông cười to như vậy, một lúc lâu sau, ông mới dừng lại và nói:
- Câu hỏi của người hay lắm, vấn đề này chung quy lại cũng là vì câu hỏi: Thế nào là quân tử? Nhưng trước khi giải thích, ta muốn ngươi biết là Thánh Khổng không hề nói câu này khi ngài còn sống. Thực ra trong Tứ Thư, Ngũ Kinh không hề thấy Thánh Khổng nói như vậy. 500 năm sau Thánh Khổng qua đời, sang đến tận nhà Hán, các nho gia nhà Hán mới đưa ra câu này và nói là ý của Thánh Khổng. Ta thừa nhận Thánh Khổng có nói kẻ có học nên luôn luôn tâm niệm sống sao cho đúng đạo: " Trung, Hiếu, Tiết, Nghĩa". Hết lòng phụng sự cho vua, cho nước, cho dân. Ta muốn kể cho ngươi một tích truyện về việc thầy Tử Lộ hỏi Đức Thánh Khổng về Quản Trọng:
- Quản Trọng và Thiệu Hốt đều làm gia thần cho công tử Củ. Khi Hoàn Công giết công tử Củ thì Thiệt Hốt chịu giết theo chủ để tròn lòng trung. Nhưng Quản Trọng thì không, và vì điều ấy mà ông bị biết bao nhiêu người chê cười tham sống, sợ chết. Sau này còn bị một số người phỉ nhổ về việc ông ta lại theo phò vua Hoàn Công làm tướng, lập nhiều chiến công lớn. Chính vì thế thầy Tử Lộ đã hồ nghi Quản Trọng không phải là bậc quân tử, không có lòng nhân nên đã hỏi Đức Thánh Khổng: " Vị Hồ Nhân?". Đức Thánh Khổng đã trả lời thẳng thắn học trò mình rằng: Ngày nay muôn người phải biết ơn Quản Trọng mới phải, nếu như ông không giúp cho Hoàn Công thống nhất chư hầu, chỉnh đốn việc thiên hạ thì cuộc sống muôn dân còn khốn khổ biết đến chừng nào?
- Ý Thánh Khổng đã rõ, đạo lý của chữ Nhân có thể có nhiều ngả nhưng cuối cùng vẫn về chung một đường. Trong đời Xuân Thu, các nước lớn bé liên tục đánh nhau gây biết bao nhiêu máu đổ đầu rơi và người dân vô tội vẫn là người chịu đau khổ nhất. May nhờ có Quản Trọng, ông ta đã biết vượt qua chủ chết, chịu tiếng nhục với đời, bỏ qua chứ ngu trung tầm thường để giúp cho Hoàn Công hoàn thành nghiệp bá, thống nhất thiên hạ, dẹp yên nạ binh đao, cứu vớt biết bao sinh linh hết khổ.
Nói xong, Nguyễn Trãi dừng lại một lúc lâu, có lẽ Ngài để tôi có thời gian để thấm thía những ý tứ trong câu chuyện. Quả thực, tôi thấy rùng mình vì khâm phục những suy nghĩ vượt thời đại của bậc vỹ nhân của nước Nam. Ngài và cha đã vượt qua những suy nghĩ tầm thường, mà theo ngôn ngữ hiện đại là " lối mòn của tư duy" để biết cách đặt ngược lại câu hỏi cho những thói quan, tư duy rập khuôn. Ở thời đại của tôi thì còn có thể hiểu được vì được tiếp xúc với nhiều nền văn hóa, học vấn, hệ tư tưởng khác nhau, con người cũng được đi đây đi đó nhiều. Nhưng ở thế kỷ 14 của Ngài, khi mà mọi điều kiện về đi lại, con người còn vô cùng lạc hậu thì thật đáng khấm phục biết bao.
Một lúc sau, Ngài nói tiếp:
- Chúng ta trung thành với vua, nhưng lớn hơn điều ấy là trung với dân, với nước của mình, mà vua chỉ là người đại diện. Đấy là tinh thần của nhà Nho chúng ta. Nhân đây ta cũng muốn nói luôn là tư tưởng Nho gia có câu: : Mệnh lệnh trị kỳ, vị chi tặc" , tức là ra mệnh lệnh hững hờ nhưng lại đốc túc dân quá khắc nghiệt thì có nghĩ là giặc của dân. Không giáo hóa dân để khi dân phạm tội mà đem đi giết, cũng là giặc của dân.
Ta muốn người nhìn lại các đời vua trước: vua Lê thay vua Đinh, Vua Trần thay vua Lý,.... tất cả là vì bảo vệ nước nam ta, và dân ta cũng đều chấp nhận, vậy theo quan điểm ngu trung kia thì há cả nước nam ta đều là ngu trung hay sao? Nhà Hồ lên thay nhà Trần cũng đâu khác gì các đời vua trước kia.
Ta và cả cha ta đều tâm niệm một điều, đó là dân quý nhất, xã tắc thứ nhì, địa vị của vua dưới dân và xã tắc. Trong mỗi quyết định của ta đều theo thứ tự như vậy. Và có lẽ cũng chính vì lý do này nên đến cuối đời Nguyễn Trãi này lại phải gánh cái án oan nghiệt Lệ Chi Viên kia.
Ngài thở dài, đôi mắt vừa nói vừa nhìn về phía xa xa. Ẩn sau người đàn ông có vóc dáng nhà Nho này là một tấm lòng kiên trung, một lòng vì dân, vì nước, vì xã tắc sáng và trong như mặt hồ. Nghe ông nói vậy, tôi lai càng thấm thía vì sao tên tuổi của ông được con dân nước Nam đời đời ghi nhớ.
- Lúc nãy ta có nói vơi người, chuyện này chung quy lại cũng là vì câu hỏi: Thế nào là quân tử? Người quân tử, không phải là một kẻ có học dăm ba chữ của thánh hiền, có chút hiểu biết là có quyền vỗ ngực để khoe khoang mình là kẻ sỹ, là bậc quân tử. Mà phải hiểu rằng thái độ của bậc quân tử, nhất là khi đất nước mình vào lúc loạn lạc, là biết vượt qua những mưu mô toan tính thấp hèn, vượt qua thái độ ngu trung mù quáng cảu một số kẻ cũng vỗ ngực xưng danh mình là chính nhân quân tử, là kẻ sĩ nhưng lại chui đầu vào mai như một con rùa, ôm khư khư cuốn sách của thánh nhân để khóc thương tiếc cho triều đại này, ông vua kia. Thậm chí có những kẻ chỉ biết vì lợi ích của một dòng họ, một vương triều, một ông vua mà sẵn sàng bán rẻ cả tổ quốc, ngàn đời sau chúng sẽ bị phỉ nhổ. Đã xưng danh là quân tử, chúng ta phải biết vượt qua nhưng lo lắng tầm thường của cuộc sống hàng ngày, những danh dự hão để làm gì? Để hiến thân cho dân, cho nước, vì một cuộc sống mai sau con cháu ta được tốt đẹp hơn. Đừng vì những toan tính của bản thân. Cũng đừng co quẩn trong manh chiếu hẹp của nhà Nho để tin rằng đây mới là thái độ của kẻ tiểu nhân nhưng cứ tưởng mình là quân tử. Đáng thương thay!
Ta, Nguyễn Trãi, chính ta là vậy, Ta, bỏ lại đằng sau tiếng giận hờn, ghen ghét đố kỵ và cả sự thù hằn nhỏ nhoi của người đời. Người này không hiểu thì ta tin rằng người khác sẽ hiểu. Hậu thế đời này không hiểu ta thì ngàn năm sau cũng sẽ có người hiểu ta. Ta đi thẳng, đầu ngẩng cao, và ta tự hào. Thiên hạ muốn nghĩ sao thì tùy!
Được trực tiếp nghe những lời nói tự đáy lòng của một trong những vĩ nhân của nước nhà, tôi không khỏi rùng mình xúc động. Từ trước đến nay, do chỉ được tiếp xúc với ông qua những ghi chép trong sách sử mà thói thường, đa số sách sử rất khô khan nên tôi chỉ biết được những chiến công của ông. Nhưng ngày hôm nay, tôi đã biết được một Nguyễn Trãi rất khác, một Nguyễn Trãi rất đời và những cảm xúc của một con người bằng xương bằng thịt thực sự. Không thần thánh hóa, ông hiện lên trước mắt tôi như những người Nam yêu nước khác, tôi chưa bao giờ cảm thấy Nguyễn Trãi gần gũi với mình đến thế. Ông đã được hậu thế thấu hiểu rồi, Nguyễn Trãi à.
Thế nhưng, khi nghe những tâm sự của ông về quân tử, tôi đã có thoáng chút rùng mình khi nhớ về vị minh quân của ông, Lê Thái Tổ tức Lệ Lợi. Một người anh hùng lỗi lạc, nhưng đến cuối đời, vì những tính toán lợi ích cho dòng họ đã hại chết những trung thần. Chương 3: Cái chết của Trần Nguyễn Hãn sẽ đi sâu vào vấn đề này.
[Tùy bút lịch sử] TÔI VÀ NGUYỄN TRÃI. Chương 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh
Đây là một câu chuyện đặc biệt, và có lẽ là chưa bao giờ xảy ra với ai cả, tôi tin là như vậy. Tôi cũng không hiểu tại sao câu chuyện này lại xảy ra với mình nhưng nếu tôi không viết lại thì sẽ điều làm tôi hối tiếc nhất trong đời. Tôi không biết những giấc mơ này bao giờ sẽ kết thúc, nhưng nếu được lựa chọn, tôi muốn nó sẽ kéo dài mãi mãi. Đặt gối xuống trước mặt, tôi nhẹ nhàng nằm xuống. Nhắm mắt, 1,2,3 và câu chuyện bắt đầu......
Nếu phải giới thiệu về mình thì hiện tại có lẽ làm tôi thấy xấu hổ. 18 tuổi, mới thi đại học xong nhưng không được vào khoa mình mong muốn vì thiếu 0.25 điểm. Sở trường: Không. Sở đoản: Vô số. Ngoại hình: khá cao ráo và sáng sủa, nhưng có lẽ vì tính nhút nhát bẩm sinh nên chưa được cô bé nào thích. Chấm hết!
Thực ra, tôi đang ở trong một tình trạng rất bế tắc. Tôi không biết mình thích gì, muốn gì và cần phải làm gì bây giờ. Mỗi ngày đến trường ĐH của tôi là một cực hình vì tôi không được học cái mình mong muốn, mà thực ra đó cũng không phải mong muốn của tôi mà là của bố mẹ. Tôi không có một sở thích rõ ràng về một lĩnh vực gì. Con trai tuổi tôi thường chơi game, nhưng tôi đã biết mình không có năng khiếu và thường xuyên đứng đội sổ mỗi khi chơi những trò đối kháng, điều đó làm tôi cũng chả thích thú gì mỗi khi đi chơi với bạn bè. Việc học thì be bét. Đó là chưa kể nhìn những đứa bạn bện cạnh có người yêu bên cạnh, tôi lại càng thấy ghen tị.Chính vì vậy, cuộc sống hiện tại của tôi thật vô vị và tẻ nhạt. Haizz, người ta bảo 18 là tuổi đẹp nhất đời người nhưng đối với tôi, đó là cơn ác mộng! Nói đến ác mộng, dạo gần đây tôi hay bị mất ngủ, có lẽ là do thức khuya đọc truyện nhiều nên mẹ tôi mua cho tôi một loại thuốc bắc mà tôi không thể nhớ nổi tên do một y sĩ ở trên Hà Giang bốc cho. Bây giờ ngẫm lại, có lẽ chính thang thuốc này đã làm thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi!
Buổi tối hôm đó, mẹ tôi dặn là trước khi đi ngủ mới được uống thuốc vì trong thuốc có những vị gây buồn ngủ. 12 giờ đêm, tôi uống thang thuốc đầu tiên và chỉ năm phút sau, tôi đã cảm thấy hai mí mắt muốn sụp lại, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
Tôi đang ở trên một khoảng trời toàn mây trắng xóa, chính xác là tôi đang đứng trên cả mây, trong tầm mắt của mình, tôi chỉ nhìn thấy một không gian bao la, ngút ngàn. Không khí rất trong lành, chưa bao giờ tôi cảm thấy sảng khoái như vậy. Bất chợt, nhìn sang bên trái, tôi thấy có hai cái ghế gỗ được chạm trổ rất đẹp, có một người đàn ông, chính xác là một ông lão đã ngồi đấy tựa nãy giờ. Tôi tiến lại gần chỗ ông lão ngồi, đến lúc này tôi mới nhin thấy rõ mặt. Ông lão trông khoảng ngoài 70 tuổi, nhưng có đôi mắt rất sáng và thần thái vô cùng khỏe mạnh, vì vậy tôi đoán ông lão già trước tuổi. Ông có một bộ lông mày rậm, bộ râu trắng bao quanh ria mép và trải dài xuống dưới cằm. Bờ trán rộng, hai tai rất to và vểnh, nhìn ông toát lên thần thái của một người có học thức cao và từng trải. Tôi lập tức có cảm tình với ông và tiến đến gần bắt chuyện:
- Cháu chào ông. Cháu có thể ngồi cùng ông được không?
Ông lão quay lại nhìn tôi, ông nheo mắt và nhìn chằm chằm làm tôi cảm thấy hơi ngại ngùng, lần đầu tiên có một người nhìn tôi lâu đến như vậy. Không những vậy, trông thần thái ông lộ ra vẻ ngạc nhiến thấy rõ. Và khi nhìn xuống bộ quần áo, giày, mũ của ông , tôi đã hiểu tại sao ông lại nhìn tôi như vậy.
Ông lão mặc một bộ quan phục thời xưa, tay áo và ống quần rất rộng. Trên áo có thêu hình rồng, và đôi ủng ông đi rất cao và đế hơi nhọn, trông rất giống đôi ủng tôi thấy khi cùng mẹ đi thắp hương ở chùa. Ông đội một cái mũ màu đen, có hai cái quai vểnh ra hai bên ở thái dương. Trông ông rất giống những vị quan thời xưa mà tôi xem trên tivi. Nhìn bộ quần áo của ông, tôi chợt cảm thấy xấu hổ khi nhìn bộ quần áo mình đang mặc. Tôi đang mặc nguyên bộ đồ ngủ quần dài áo phông ngắn tay, và đi chân trần. Tôi lấy tay gãi gãi sau gáy, thể hiện ra cảm giác xấu hổ cho ông lão biết.
- Ngươi là ai? Ông lão hỏi tôi.
Tôi hơi giật mình, ông lão có một chất giọng trầm ấm và rất vang. Định thần một lúc, tôi quyết định sẽ giới thiệu vắn tắt bản thân mình luôn:
- Ông cứ gọi cháu là Hoàng Quân. Năm nay cháu 18 tuổi. Cháu là sinh viên năm một trường ĐH......Cháu ở Hà Nội.
Ông lão ngớ người ra một lúc, rồi ông bật cười một cách sảng khoái:
- Khà khà khà. Hoàng Quân. Cái tên hay, rất hay. Bố mẹ ngươi quả có học nên mới nghĩ ra một cái tên hay như vậy.
- Thú thật, cháu không thích tên này lắm. Hồi bé cháu thắc mắc mãi sao không đặt tên là hoàng vương, hay đại loại thế vì Quân là quân lính, ở lớp cháu toàn bị trêu thế
- Thằng nhóc này, đúng là còn trẻ người non dạ nên ngốc quá. Tên của người được đặt theo tiếng Hán nên phải đọc ngược lại. Hoàng là vua, Hoàng Quân là quân vương đấy, ha ha ha.
- À ra thế, cháu không ngờ tên mình hay thế, quân vương. Nhưng cháu sẽ chả bao giờ làm vua được đâu. Ở Việt Nam cũng chả còn vua nữa và nếu có còn, cũng chả đến lượt cháu.
- Ngươi thật hồi đi học chắc lười lắm đúng không, thánh Khổng đã dạy rằng: Phàm là người, việc đầu tiên phải học là học làm người. Đơn giản vậy, nhưng có những người đến già, tóc đã bạc trắng đầu nhưng cũng không nghiệm ra được. Làm người, nhất là phải hướng đến trở thành người quân tử. Nhân, lễ, nghĩa, trí, tín, thấy vàng bạc không động lòng, thấy sắc không động tâm. Luôn đặt giang sơn, xã tắc lên trước và khi nước cần thì không quản ngại khó khăn phục vụ, đó mới là bổn phận làm người. Bố mẹ người khi đặt tên này không cần người phải làm chủ, lãnh đạo đất nước, mà chỉ muốn ngươi sống sao cho đúng bổn phẩn của một con Người- có thể kiểm soát được chính mình.
Tôi nghe xong mà há hốc mồm, nhưng là bởi vì những điều mà ông lão vừa nói ra khác hẳn bất kỳ những ai mà tôi đã từng nói chuyện, nói cách khác, tôi chưa thấy ai ở thế kỷ 21 này nói chuyện như vậy. Kiểu lý luận này, tôi rùng mình, thường được đọc và nghe trong những bộ truyện, phim chưởng thời xưa. Vậy, chẳng lẽ ông lão này........
- Thưa ông, cháu có thể biết tên ông được không?
- Khà khà, ngươi không biết ta là ai à? Ta tên Nguyễn Trãi, hiệu Ức Trai, quê ở làng Chi Ngại, huyện Phượng Sơn, lộ Lạng Gian. Ta sinh năm 1380 và mất 19/9/1442, thọ 63 tuổi.
Tôi ngồi bệt xuống vì kinh hãi, hai mắt mở thô lố, mồm há hốc, xém chút nữa là ngất tại chỗ. Ngồi trước mặt tôi là anh hùng dân tộc Nguyễn Trãi, người được cả nước Nam mãi mãi tôn thờ vì những đóng góp to lớn của ông cho xã tắc và giang sơn. Khi đất nước còn trong họa ngoại xâm, ông chính là vị quân sư cho anh hùng áo vải Lê Lợi trong cuộc chiến chống quân Minh. Ông nổi tiếng với kế Tâm Công nổi tiếng, khiến hàng chục vạn quân Minh đầu hàng và rút khỏi thành Đông Quan mà không tốn một giọt máu nào. Khi đất nước đã hòa bình, ông là nhà sử học lỗi lạc, người đã viết nên bản Bình Ngô Đại Cáo vang danh sử sách. Bên cạnh đó, ông cũng giúp Vua Lê Thái Tổ và sau này là Lê Thái Tông trị nước. Chỉ tiếc là sau này, ông và cả đại gia tộc họ Nguyễn đã mắc phải nỗi oan khất oan nghiệt nhất trong lịch sử: Lệ Chi Viên, đến nay vẫn trong vòng bí ẩn.
Đây là những kiến thức sử học ít ỏi mà tôi còn nhớ được khi còn ngồi ghế nhà trường. Tôi bàng hoàng với cuộc gặp gỡ có-một-không-hai này. Mình đang ở trong một giấc mơ, tôi chắc chắn như vậy bởi vì tôi vẫn nhớ hình ảnh mình nhắm mắt lại khi nằm trên giường. Nhưng tại sao giấc mơ này xảy ra với tôi? Tại sao không phải một ai khác mà lại là tôi? Tôi đứng như trời trộng một khoảng thời gian rất dài. Trước mặt, Ngài vẫn đang nhìn tôi, nở một nụ cười mỉm trên môi.
Tôi đã định thần lại và tự nhủ rằng, dù sao đây cũng chỉ là một giấc mơ, và cơ hội để gặp một danh nhân như Nguyễn Trãi thì chỉ có thể xuất hiện trong mơ mà thôi. Ngài sinh sống ở thế lỷ 14, tôi sinh sống ở thế kỷ 21, , cuộc gặp gỡ giữa hai con người, hai thế hệ cách nhau 700 năm đã diễn ra như vậy đấy!
- Cháu tên là Hoàng Quân, quê ở Hà Nội, thời đại của ngài gọi là Đông Kinh. Cháu sống ở thế kỷ 21. Hiện tại đang là năm 2013
- 2013? Thế kỷ 21? Chà chà, thời gian đã trôi nhanh thế rồi sao. Ta đã thuộc về lích sử lâu, rất lâu rồi. Nước Nam bây giờ như thế nào? Con dân có được ấm no không? Còn phải đối diện với họa ngoại xâm không?
- Dạ, nước mình bây giờ hòa bình rồi ông ạ. Kể từ cuộc chiến tranh cuối cùng đến giờ cũng gần 40 năm, bây giờ nước Nam đang bước vào công cuộc phát triển kinh tế, tuy vậy, đời sống con dân vẫn còn nghèo lắm.
Nguyễn Trãi vuốt râu một hồi lâu, có lẽ Ngài vẫn còn nhiều suy tư cho đất nước lắm nên khi tôi nói nước ta còn nghèo, Ngài thể hiện một thoáng buồn trong khuôn mặt.
- Cả đời Nguyễn Trãi này chỉ có một tâm nguyện, đó là được đem hết tài cán ra phục vụ đất nước, ngay cả khi đã xuống suối vàng, ta vẫn ngày đêm đau đáu vì lo lắng cho vận mênh nước nhà. Nhưng bây giờ, âm dương cách trở, ta không thể làm gì được nữa rồi. Chỉ mong thế hệ sau này có thể thay ta tiếp tục giữ gìn bờ cõi, phát triển đất nước ngày càng vững mạnh. Phải rồi, ở thế hệ của ngươi, người ta còn nhớ đến ta không?
Tôi kể cho Ngài về những chiến tích Ngài đã lập được theo kiến thức ít ỏi của mình, về việc Ngài đã được đưa vào trong sách lịch sử, về việc người ta đã dựng tược Ngài,........
- Tốt, tốt lắm. Ta rất vui là hậu thế đã không quên những đóng góp của ta cho đất nước và những ghi chép lịch sử,bản Bình Ngô Đại Cáo ta viết ra vẫn được giữ nguyên vẹn. Ngươi biết không, trước khi nhắm mắt, ta rất lo lắng liệu hậu thế có còn nhớ những giai đoạn nước ta phải đấu tranh với giặc Minh ngoại xâm, về việc ta và đại vương cùng những tướng lĩnh khác đã phải lao tâm khổ tứ như thế nào để mang lại hòa bình cho đất nước. Giờ thì ta yên tâm rồi, ha ha ha.
- Thưa Ngài, cháu rất muốn hỏi Ngài một câu, đây cũng là điều mà cả nước Nam từ sau thời của Ngài đều rất muốn biết: Chuyện gì đã xảy ra ở Lệ Chi Viên năm ấy? Bà Nguyễn Thị Lộ đã làm gì khiến vua Lê Thái Tông băng hà?
Nguyễn Trãi trầm ngâm một lúc lâu, có lẽ đây là chuyện làm Ngài ray rứt nhất bởi vì thảm án Lệ Chi Viên đã cướp đi tính mạng của toàn bộ con cháu họ Nguyễn trong ba đời.
- Ta muốn hỏi ngươi điều này: Sau khi vụ án xảy ra, ta cùng dòng họ có được minh oan không?
- Thưa Ngài, có. Hơn 20 năm sau, vua Lê Thánh Tông đã minh oan cho Ngài và dòng họ.
- Tốt, tốt lắm. Vậy là ta có thể tự hào khi ở dưới suối vàng rồi. Ngươi biết không, trong cuộc đời lắm chuân truyên của ta, có ba điều làm Nguyễn Trãi này thấy hối tiếc nhất. Đó là sự bất lực của ta khi không thể giúp Bình Định Đại Vương Lê Thái Tổ trị nước thời bình, cái chết của Trần Nguyên Hãn, em họ ta và vụ án Lê Chi Viên năm ấy. Nguyễn Trãi thở dài, trên mặt Ngài, hai giọt nước mắt tuôn rơi lúc nào không hay.
- Ta hiểu ngươi rất muốn biết về vụ án Lệ Chi Viên năm ấy, nhưng để có thể hiểu rõ ngọn ngành câu truyện, ta muốn kể cho ngươi về ba điều ta nuối tiếc ở trên, ta tin là sau khi kể xong ngươi sẽ có đáp án cho riêng mình. Ta tin chắc, ngươi sẽ hiểu thêm rất nhiều về lịch sử giai đoạn ta sinh sống.
Tôi cảm thấy vui mừng khôn xiết trong lòng. Từ bé đến giờ, lịch sử vẫn là môn học mà tôi rất kém, nay được đích thân đại danh nhân Nguyễn Trãi kể chuyện thì còn gì tuyệt vời bằng. Biết đâu, tôi có thể rút ra bài học gì đấy cho bản thân/ sự nghiệp sau này.
- Vâng, thưa Ngài. Chúng ta bắt đầu luôn thôi.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)