Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013

KHÔNG MÀI QUYỂN SÁCH RA ĂN ĐƯỢC NÊN NGƯỜI TA DẦN SỐNG NHƯ THẾ

Thời gian gần đây có nhiều người bạn hỏi tôi sao không viết thêm bài nào mới ? Thú thực, văn với tôi là một cuộc chơi và  chỉ có thể viết được khi có được chất xúc tác quan trọng nhất: Cảm xúc. Tôi đã một vài lần cố thử ngồi trước bàn phím để " nặn " ra một cái gì đó nhưng vô vọng. Chính vì vậy mà tôi rất khâm phục những nhà văn như Dili hay Bùi Anh Tấn, những người có thể tận dụng bất kỳ thời gian rảnh rỗi nào để viết, bất kể có cảm xúc hay không. Đáng ngưỡng mộ! 

Chính bởi việc viết dựa vào cảm xúc này nên tôi có thể cam đoan một điều rằng những dòng chữ  đang được tuôn ra khi tôi đang có đầy đủ sự hưng phấn và nhiệt tình để viết về một-cái-gì-đó. Và cái-gì-đó của hôm nay là: Thư Viện.

Tôi biết là có nhiều bạn dù sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nhưng cũng không biết thư viện Hà Nội ở đâu! Hay khả dĩ hơn là nhầm lẫn giữa thư viện Hà Nội và thư viện quốc gia. Để các bạn khỏi nhầm lẫn, tôi xin trả lời luôn, thư viện Hà Nội nằm trên phố Bà Triệu còn thư viện quốc gia ở Tràng Thi. Điểm khác biệt lớn nhất giữa hai thư viện  là quốc gia nhiều sách hơn Hà Nội rất nhiều nhưng không cho mượn về nhà.

Tôi là khách quen của thư viện Hà Nội đã được hơn một năm nay và có một điều ngoài sức tưởng tượng của tôi đó là số lượng sách vô cùng phong phú và rất chất lượng. Số lượng sách được cập nhật liên tục trên đủ cách lĩnh vực, kể cả thể loại đang gây nhiều tranh cãi hiện nay: Ngôn tình. Tất nhiên, không thể so sánh giữa thư viện và hiệu sách bên ngoài nhưng bạn có thể tìm được rất nhiều những cuốn sách hiện vẫn đang được bán  . Là một người đọc, tôi  thấy rất vui vì mình chỉ phải trả một số tiền rất nhỏ nhưng có thể đọc được nhiều cuốn sách hay và  trân trọng những cố gắng mang tri thức cho người dân của những người quản lý thư viện. Tuy nhiên, tôi cũng tự hỏi: Họ có thật sự phải cố gắng làm như vậy không? Tại sao tôi hỏi vậy? Vì số lượng người đến mượn sách hoàn toàn tỷ lệ nghịch với số lượng đầu sách được nhập về!

Có một sự thực rất khó tưởng tượng nổi đó là tôi đã mượn sách ở thư viện rất nhiều lần trong  hơn một năm qua nhưng chưa bao giờ gặp cậu con trai nào cùng lứa tuổi của tôi - ngoài 20 đến mượn sách ở thư viện! Con gái cũng rất ít, thay vào đó đối tượng chủ yếu là người già và trẻ con. Có thể họ - những người trẻ không biết thư viện lại phong phú như vậy và tôi hy vọng nếu đọc được bài viết này, những bạn ham đọc sách hãy làm ngay một thẻ thư viện - nó sẽ giúp bạn tiết kiệm được rất nhiều tiền. Nhưng tôi nghĩ vấn đề nằm ở nguyên nhân xâu xa hơn và không có gì mới: Người trẻ không thích đọc sách. Tôi không ngạc nhiên với điều này, nhưng phải nói rằng: Thực tế này thật đáng buồn.

Suy cho cùng, không mài quyển sách ra ăn được, nên người ta dần sống như thế

Suy cho cùng, không mài kiến thức ra kiếm tiền được, nên người ta dần quên như thế

Quên mất cảm giác rạo rực khi đọc một quyển sách kinh điển, quên mất cách cảm động khi đọc được một trích đoạn hay, quên mất cách khóc khi đọc một bài thơ tình cổ điển

Và rồi quên cả cách ngồi cạnh nhau mà không phải nói gì........

Tôi không điên rồ theo kiểu tay nhặt lá, chân đá ông bơ, nhưng tôi nằm ngoài sự nhạt nhẽo, phù phiếm, vô vị của một xã hội đang dần cho mình là thực tế đến tàn nhẫn.

Hôm nay, thư viện cũng không có gì thay đổi, chỉ có lác đác tôi và hai người nữa đến mượn sách. Bước ra khỏi thư viện với hai quyển sách trên tay, tôi trải bước về và trên con phố đối diện, những quán take-away cà phê, shop quần áo tấp nập khách, đa số họ là những người trẻ..........

3/9/2013
Hoàng Quân


1 nhận xét: