- Trước tiên cháu có một thắc mắc mong ngài giải đáp. Cháu tự nhận kiến thức lịch sử của mình con ngu muội, nhưng cháu cũng biết Ngài và cha của Ngài, Nguyễn Phi Khanh đã bị dòng họ Nguyễn khai trừ tên tuổi khỏi dòng họ mãi cho đến sau này mới được khôi phục lại vì tội thờ hai vua: Nguyễn Phi Khanh thờ cả Trần Nghệ Tông, vị vua cuối cùng của dòng họ Trần và Hồ Quý Ly, người đã cướp ngôi dòng họ Trần và thành lập họ Hồ. Cháu rất thắc mắc, thân là một nhà Nho, hẳn cha của Người biết đạo: " Tồi Trung không thờ hai vua" của Thánh Khổng, vậy sao vẫn làm như vậy?
Nguyễn Trãi nở một cụ cười rất to, tôi chưa bao giờ thấy ông cười to như vậy, một lúc lâu sau, ông mới dừng lại và nói:
- Câu hỏi của người hay lắm, vấn đề này chung quy lại cũng là vì câu hỏi: Thế nào là quân tử? Nhưng trước khi giải thích, ta muốn ngươi biết là Thánh Khổng không hề nói câu này khi ngài còn sống. Thực ra trong Tứ Thư, Ngũ Kinh không hề thấy Thánh Khổng nói như vậy. 500 năm sau Thánh Khổng qua đời, sang đến tận nhà Hán, các nho gia nhà Hán mới đưa ra câu này và nói là ý của Thánh Khổng. Ta thừa nhận Thánh Khổng có nói kẻ có học nên luôn luôn tâm niệm sống sao cho đúng đạo: " Trung, Hiếu, Tiết, Nghĩa". Hết lòng phụng sự cho vua, cho nước, cho dân. Ta muốn kể cho ngươi một tích truyện về việc thầy Tử Lộ hỏi Đức Thánh Khổng về Quản Trọng:
- Quản Trọng và Thiệu Hốt đều làm gia thần cho công tử Củ. Khi Hoàn Công giết công tử Củ thì Thiệt Hốt chịu giết theo chủ để tròn lòng trung. Nhưng Quản Trọng thì không, và vì điều ấy mà ông bị biết bao nhiêu người chê cười tham sống, sợ chết. Sau này còn bị một số người phỉ nhổ về việc ông ta lại theo phò vua Hoàn Công làm tướng, lập nhiều chiến công lớn. Chính vì thế thầy Tử Lộ đã hồ nghi Quản Trọng không phải là bậc quân tử, không có lòng nhân nên đã hỏi Đức Thánh Khổng: " Vị Hồ Nhân?". Đức Thánh Khổng đã trả lời thẳng thắn học trò mình rằng: Ngày nay muôn người phải biết ơn Quản Trọng mới phải, nếu như ông không giúp cho Hoàn Công thống nhất chư hầu, chỉnh đốn việc thiên hạ thì cuộc sống muôn dân còn khốn khổ biết đến chừng nào?
- Ý Thánh Khổng đã rõ, đạo lý của chữ Nhân có thể có nhiều ngả nhưng cuối cùng vẫn về chung một đường. Trong đời Xuân Thu, các nước lớn bé liên tục đánh nhau gây biết bao nhiêu máu đổ đầu rơi và người dân vô tội vẫn là người chịu đau khổ nhất. May nhờ có Quản Trọng, ông ta đã biết vượt qua chủ chết, chịu tiếng nhục với đời, bỏ qua chứ ngu trung tầm thường để giúp cho Hoàn Công hoàn thành nghiệp bá, thống nhất thiên hạ, dẹp yên nạ binh đao, cứu vớt biết bao sinh linh hết khổ.
Nói xong, Nguyễn Trãi dừng lại một lúc lâu, có lẽ Ngài để tôi có thời gian để thấm thía những ý tứ trong câu chuyện. Quả thực, tôi thấy rùng mình vì khâm phục những suy nghĩ vượt thời đại của bậc vỹ nhân của nước Nam. Ngài và cha đã vượt qua những suy nghĩ tầm thường, mà theo ngôn ngữ hiện đại là " lối mòn của tư duy" để biết cách đặt ngược lại câu hỏi cho những thói quan, tư duy rập khuôn. Ở thời đại của tôi thì còn có thể hiểu được vì được tiếp xúc với nhiều nền văn hóa, học vấn, hệ tư tưởng khác nhau, con người cũng được đi đây đi đó nhiều. Nhưng ở thế kỷ 14 của Ngài, khi mà mọi điều kiện về đi lại, con người còn vô cùng lạc hậu thì thật đáng khấm phục biết bao.
Một lúc sau, Ngài nói tiếp:
- Chúng ta trung thành với vua, nhưng lớn hơn điều ấy là trung với dân, với nước của mình, mà vua chỉ là người đại diện. Đấy là tinh thần của nhà Nho chúng ta. Nhân đây ta cũng muốn nói luôn là tư tưởng Nho gia có câu: : Mệnh lệnh trị kỳ, vị chi tặc" , tức là ra mệnh lệnh hững hờ nhưng lại đốc túc dân quá khắc nghiệt thì có nghĩ là giặc của dân. Không giáo hóa dân để khi dân phạm tội mà đem đi giết, cũng là giặc của dân.
Ta muốn người nhìn lại các đời vua trước: vua Lê thay vua Đinh, Vua Trần thay vua Lý,.... tất cả là vì bảo vệ nước nam ta, và dân ta cũng đều chấp nhận, vậy theo quan điểm ngu trung kia thì há cả nước nam ta đều là ngu trung hay sao? Nhà Hồ lên thay nhà Trần cũng đâu khác gì các đời vua trước kia.
Ta và cả cha ta đều tâm niệm một điều, đó là dân quý nhất, xã tắc thứ nhì, địa vị của vua dưới dân và xã tắc. Trong mỗi quyết định của ta đều theo thứ tự như vậy. Và có lẽ cũng chính vì lý do này nên đến cuối đời Nguyễn Trãi này lại phải gánh cái án oan nghiệt Lệ Chi Viên kia.
Ngài thở dài, đôi mắt vừa nói vừa nhìn về phía xa xa. Ẩn sau người đàn ông có vóc dáng nhà Nho này là một tấm lòng kiên trung, một lòng vì dân, vì nước, vì xã tắc sáng và trong như mặt hồ. Nghe ông nói vậy, tôi lai càng thấm thía vì sao tên tuổi của ông được con dân nước Nam đời đời ghi nhớ.
- Lúc nãy ta có nói vơi người, chuyện này chung quy lại cũng là vì câu hỏi: Thế nào là quân tử? Người quân tử, không phải là một kẻ có học dăm ba chữ của thánh hiền, có chút hiểu biết là có quyền vỗ ngực để khoe khoang mình là kẻ sỹ, là bậc quân tử. Mà phải hiểu rằng thái độ của bậc quân tử, nhất là khi đất nước mình vào lúc loạn lạc, là biết vượt qua những mưu mô toan tính thấp hèn, vượt qua thái độ ngu trung mù quáng cảu một số kẻ cũng vỗ ngực xưng danh mình là chính nhân quân tử, là kẻ sĩ nhưng lại chui đầu vào mai như một con rùa, ôm khư khư cuốn sách của thánh nhân để khóc thương tiếc cho triều đại này, ông vua kia. Thậm chí có những kẻ chỉ biết vì lợi ích của một dòng họ, một vương triều, một ông vua mà sẵn sàng bán rẻ cả tổ quốc, ngàn đời sau chúng sẽ bị phỉ nhổ. Đã xưng danh là quân tử, chúng ta phải biết vượt qua nhưng lo lắng tầm thường của cuộc sống hàng ngày, những danh dự hão để làm gì? Để hiến thân cho dân, cho nước, vì một cuộc sống mai sau con cháu ta được tốt đẹp hơn. Đừng vì những toan tính của bản thân. Cũng đừng co quẩn trong manh chiếu hẹp của nhà Nho để tin rằng đây mới là thái độ của kẻ tiểu nhân nhưng cứ tưởng mình là quân tử. Đáng thương thay!
Ta, Nguyễn Trãi, chính ta là vậy, Ta, bỏ lại đằng sau tiếng giận hờn, ghen ghét đố kỵ và cả sự thù hằn nhỏ nhoi của người đời. Người này không hiểu thì ta tin rằng người khác sẽ hiểu. Hậu thế đời này không hiểu ta thì ngàn năm sau cũng sẽ có người hiểu ta. Ta đi thẳng, đầu ngẩng cao, và ta tự hào. Thiên hạ muốn nghĩ sao thì tùy!
Được trực tiếp nghe những lời nói tự đáy lòng của một trong những vĩ nhân của nước nhà, tôi không khỏi rùng mình xúc động. Từ trước đến nay, do chỉ được tiếp xúc với ông qua những ghi chép trong sách sử mà thói thường, đa số sách sử rất khô khan nên tôi chỉ biết được những chiến công của ông. Nhưng ngày hôm nay, tôi đã biết được một Nguyễn Trãi rất khác, một Nguyễn Trãi rất đời và những cảm xúc của một con người bằng xương bằng thịt thực sự. Không thần thánh hóa, ông hiện lên trước mắt tôi như những người Nam yêu nước khác, tôi chưa bao giờ cảm thấy Nguyễn Trãi gần gũi với mình đến thế. Ông đã được hậu thế thấu hiểu rồi, Nguyễn Trãi à.
Thế nhưng, khi nghe những tâm sự của ông về quân tử, tôi đã có thoáng chút rùng mình khi nhớ về vị minh quân của ông, Lê Thái Tổ tức Lệ Lợi. Một người anh hùng lỗi lạc, nhưng đến cuối đời, vì những tính toán lợi ích cho dòng họ đã hại chết những trung thần. Chương 3: Cái chết của Trần Nguyễn Hãn sẽ đi sâu vào vấn đề này.