Hôm qua, khi đang đi bộ ở công viên, có một hình ảnh đập vào mắt làm tôi nhớ mãi: Hai người đàn ông xích hai con chó pitbull đứng đối diện nhau và sau khi tiếng còi cất lên, họ thả cho hai con chó lao vào cắn xé nhau. Đó là một trận chọi chó, tôi biết nhưng không thể dừng lại xem tiếp những chuyện tiếp theo xảy ra sau đó. Tôi bước đi thật nhanh, bên tai vẫn còn ám ảnh bởi tiếng cắn xé nhau và tiếng cười hòa quyện trong một không gian sặc mùi chết chóc. Tôi không biết trò chơi dã man này hấp dẫn họ ở điểm gì, nhưng cái sở thích nhìn hai sinh linh lao vào cắn xé nhau đến chết của họ làm tôi thấy rùng mình. Có lẽ họ cần một cái chết để thỏa cơn khát chiến thắng.
Chợt nhớ lại, tôi được nghe một người bạn kể rằng ở quê, anh và một vài người bạn dùng đá ném một con chó hoang đến vỡ đầu để giết thit. Tôi được đọc trên Internet hình ảnh người đàn ông kéo lê con chó của ông ta trên đường. Con chó đáng thương tội nghiệp ở chỗ bị kéo lê đã rách một mảng lòi đến tận xương. Tôi không biết nó có thể sống nổi không, nhưng nhìn ánh mắt thơ dại của nó lúc đó, tôi không thể kìm nén được cảm xúc. Có lẽ nó không hiểu tại sao chủ lại làm như vậy, còn tôi thì hiểu và thấy thật xót xa.
Sâu trong tâm hồn, tôi nhận ra một điều rằng: Mình sợ đau. Tôi đã vài lần phải nhập viện và tôi hiểu cái cảm giác đau đớn khi vết thương bị nứt, bị toác ra và tôi biết nếu mình cảm thấy như thế nào thì người khác cũng vậy. Tôi cũng đã từng ăn thịt chó những năm trước đây, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cảnh đằng sau đĩa thịt chó thơm phức người ta mang ra là tiếng rên rỉ của con chó trước khi được nhận tiếng "bộp" đanh thép của cái gập sắt vào đầu thì tôi mới mơ hồ hình dung về sự mong manh của sự sống. Nếu mình bị như vậy thì sao? Và từ đó, tôi không bao giờ làm những việc tổn hại đến sự sống.
Nhà tôi có nuôi một con chó, bố mẹ tôi cưng nó lắm. Và mỗi khi nhìn thấy sự âu yếm, chăm sóc của gia đình dành cho nó tôi lại thấy chạnh lòng khi nghĩ đến số phận của những con chó khác. Cũng không phải nói đâu xa, Bông, con chó nhà tôi là một trong hai con chó được đẻ ra cùng lứa. Nhưng trong khi con Bông đã sống thoải mái ở nhà tôi được gần bốn năm thì Mực, con chó còn lại, đã yên vị trong dạ dày của một nhóm người nào đó từ rất lâu rồi. Nếu hôm đó bố tôi chọn Mực thì số phận của nó đã khác. Cuộc sống là vậy, thật mong manh, một quyết định được thực hiện trong vài giây và trả giá trong cả quãng thời gian còn lại.
Sau này, khi Bông mất, nhà tôi sẽ buồn lắm nhưng những con chó kia đã mất, chúng sẽ đi về đâu? Có ai thương xót chúng không? Chúng chết trong im lặng.
Nếu bạn muốn biết cuộc sống tươi đẹp như thế nào, hãy thử nuôi một con chó, mèo hoặc một cái cây.....Miễn là bạn tự tay chăm bẵm cho nó và nhìn nó ngày qua ngày lớn dẫn lên. Bạn sẽ hiểu cuộc sống thật ngọt ngào!
Điều quan trọng không phải bạn sống bao lâu mà là sống như thế nào. Sống không mục đích, sống để tồn tại, sống có lý tưởng? Quyết định là của bạn nhưng chỉ xin đừng chọn cách sống dửng dưng tước đi tính mạng của những sinh linh khác.
Tôi vẫn nhớ mãi câu chuyện về Kito Aya và quyển sách: "Một lít nước mắt" của cô. Phải chỉ sống hơn 20 năm cuộc đời cùng căn bệnh hiểm nghèo nhưng cô đã làm bao thế hệ phải rơi nước mắt cảm động và khâm phục. Câu nói cuối cùng của cô, sẽ còn đi theo tôi đến suốt cuộc đời:
“Vấp ngã ư? Chẳng vấn đề.
Dù thế nào ta vẫn có thể đứng lên.
Lúc vấp ngã hãy ngước lên nhìn trời kia.
Bầu trời xanh bao la ngút ngàn tầm mắt.
Có thấy nó đang mỉm cười với bạn không?
Bạn đang còn sống.”
Dù thế nào ta vẫn có thể đứng lên.
Lúc vấp ngã hãy ngước lên nhìn trời kia.
Bầu trời xanh bao la ngút ngàn tầm mắt.
Có thấy nó đang mỉm cười với bạn không?
Bạn đang còn sống.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét