Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013

HÀ NỘI MỘT CHIỀU MƯA

Hà Nội một chiều mưa.

Tôi không thích trời mưa, sự thực là như thế, vì mỗi khi trời mưa, mang đến cho tôi một cảm giác bất lực của con người với thiên nhiên . Có một vĩ nhân đã viết rằng sở dĩ chúng ta  sống được đến  ngày hôm nay là do sự cho phép của thiên nhiên và thiên nhiên có thể lấy lại mọi thứ một cách dễ dàng. Tuy nhiên, có một thứ cũng đáng sợ như thiên nhiên, luôn luôn ở bên trong chúng ta và xuất hiện trước mặt không bao giờ báo trước, đó chính là sự cô đơn.

Đây không phải lần đầu tôi viết về sự cô đơn, và chắc chắn không phải lần cuối cùng, có lẽ vì  tôi cảm thấy mình trưởng thành hơn khi ở trong cảm giác này. Tôi đã ngộ ra điều này và có lẽ những ai đang đọc những con chữ của tôi cũng vậy. Chúng ta không lớn lên qua bàn nhậu, quán điện tử, quán cà phê hay spa, không lớn lên qua những lần trà chanh chém gió, xem phim, ăn uống, chúng ta lớn lên qua những trải nghiệm, kinh nghiệm mà ta rút ra. Và càng trưởng thành, chúng ta càng cô đơn.

Con người thường được chia làm hai kiểu: Hướng ngoại và hướng nội, và thường mặc định hướng nội là những người ít nói. Tôi thấy quan điểm này không đúng lắm, chính xác là những người hướng nội nói rất nhiều nhưng họ không nói với người khác, họ nói với chính mình. Tôi cũng là một người hướng nội, và khi những người bạn quen biết tôi ở bên ngoài đọc những bài tản văn tôi viết đều rất ngạc nhiên. " Sao nhiều cảm xúc mà bên ngoài ít nói quá vậy", tôi chỉ mỉm cười. Có những người nói hết mọi thứ với bạn bè, còn tôi để những thứ đó trong đầu và thể hiện qua những con chữ. Chỉ vậy thôi. 

Có một sự thật đó là mỗi khi cảm giác cô đơn xuất hiện là những lúc tôi viết hay nhất. Và không biết có phải số phận sắp đặt hay không mà những sở thích của tôi đều rất dễ dẫn tôi đến cảm giác này. Sở thích lớn nhất của  tôi là đọc sách và thật sự nhiều lúc tôi cảm thấy như mình đang thiền vậy. Dù muốn hay không, để đọc được sách, bạn phải thật tĩnh tâm, nếu không bạn không thể đọc được quá ba trang, tôi cam đoan với bạn điều này!

Sở thích thứ hai của tôi là đi bộ, và thú thực là những cảm xúc của tôi đến nhiều nhất khi  đi bộ. Cắm tai nghe vào tai, bước đi  và ngắm cuộc sống đang trôi đi chầm chậm.
 
Ngoài kia trời đã hết mưa..........




Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2013

CHÚNG TA ĐƯỢC THIẾT KẾ ĐỂ CẦN NHAU

Tôi có một cậu bạn thân - Người mà tôi đánh giá là nghiêm túc và "mọt sách" nhất trong những người mà tôi chơi. Một trong những lý do khiến tôi nghĩ như vậy là vì từ cấp ba cho đến bây giờ khi đã tốt nghiệp đại học, cậu vẫn chưa bao giờ có ý định yêu đương hay tỏ ra là thích một ai đó. Thế nên tôi đã suýt té ngửa vì bất ngờ khi trong buổi cà phê vừa rồi cậu bạn nói: "Tớ đang chuẩn bị cưa đổ một cô bé". Tôi hỏi lý do của sự thay đổi này và câu trả lời là: " Tớ cần có ai đó ở bên". Và tôi chợt hiểu ra rằng: Tất cả chúng ta đều như vậy, chúng ta cần ai đó ở bên.

Hiện nay, giới trẻ đang điên đảo vì một trào lưu mang tên: FA ( Forever Alone). Trên facebook, ở quán trà chanh, cà phê hay trên lớp đâu đâu cũng được nghe cụm từ này. Tôi đã hỏi một vài người bạn là tại sao muốn giữ trạng thái này lâu thế? Câu trả lời là:" Khó mà tìm được ai đó đủ tin tưởng để yêu". Phải, chúng ta đang đối mặt với một cuộc đại khủng hoảng khủng khiếp, không phải tài chính mà là: Niềm tin.

Tôi đã chiêm nghiệm được một điều rằng: Nếu nói với ai đó là: " I love you" thì dù cho lời nói đó chân tình nhất thì người kia vẫn nghi ngờ rằng: " Liệu lời nói đó có chân tình không?. Nhưng nếu tôi nói: " I need you" thì người ta sẽ không nghi ngờ. Bạn biết tại sao không?

Khi ta nói yêu là ta đang thổ lộ nhưng khi ta nói cần là ta đang thừa nhận. Nếu ta thổ lộ, thì đó chỉ là thể hiện cảm xúc với người kia, mà cảm xúc thì có thể thay đổi. Nhưng khi ta thừa nhận, thì đó là thành thật. Ta thành thật nghĩa là biết mình cần gì,có gì, thiếu gì và muốn gì. Con người vốn quá kiêu hãnh và tự tôn, chúng ta không bao giờ muốn thừa nhận với người khác sự yếu đuối của mình. Chúng ta sợ người khác biết được điểm yếu và tấn công chúng ta. Nhưng thực sự, đó mới là lý do chúng ta cần tình yêu. Nó giống như bức tranh khuyết một mảng vậy. Chúng ta không đến với nhau khi bức tranh đã hoàn chỉnh, mà là ở khoảnh khắc chúng ta dám thừa nhận rằng mình cần miếng ghép kia và nếu không phải miếng ghép đó thì bức tranh sẽ không bao giờ hoàn thiện. Chúng ta là con người, và được thiết kể để cần nhau.

Nếu bạn tìm thấy một ai đó mà bạn nghĩ rằng đó là một nửa đích thực của bạn, xin đừng nói: "anh yêu em", hãy nói: "anh cần em". Và hãy chuẩn bị sẵn bức tranh còn khuyết  của mình trên tay...........




Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

TÔI NÓI GÌ KHI TÔI ĐI BỘ (*)

Tôi không phải là một người thích chơi thể thao, thú thực là như thế. Thế nhưng gần đây tôi khám phá ra một môn thể thao mà mình rất thích - đi bộ.

Bố tôi có vẻ không thích tôi đi bộ cho lắm. Ông luôn muốn tôi chơi những môn thể thao cần nhiều sức mạnh hơn như bóng rổ hoặc bóng đá chẳng hạn. Nhưng có hai nguyên nhân làm tôi không chọn những môn thể thao này. Vấn đề đầu tiên là tôi không hợp với mấy môn thể thao đồng đội cho lắm. Tôi chưa bao giờ cảm thấy thật sự thoải mái khi chơi những môn này. Có lẽ vì tôi là con một, do đó tôi không có hứng thú với các trò phải chơi cùng người khác. Vấn đề thứ hai là tôi cũng không khoái cái khía cạnh phải đối kháng ở những môn thể thao này. Xem thì được nhưng tham gia thì không khoái.

Phải thanh minh một chút, tôi không phải là người không có chí tiến thủ. Chỉ là không hiểu sao tôi chưa bao giờ quan tâm nhiều đến chuyện tôi đánh bại  hay bị đánh bại bởi người khác. Từ bé đã vậy và bây giờ vẫn không thay đổi. Điều duy nhất tôi quan tâm là có đạt được các mục tiêu của mình hay không. Tôi đã phải mất rất nhiều thời gian để nhận ra điều này. 

Một khía cạnh nữa khiến tôi thích đi bộ đó là tôi có thể tự do đi đến đâu và về lúc nào. Tôi có thể tự quyết định hôm nay mình sẽ đi buổi sáng hay cuối giờ chiều, đi lên hồ gươm hay công viên Thống Nhất. Tóm lại là đi bộ làm tôi có một cái quyền mà tất cả các môn thể thao đồng đội hay đối kháng đều không có. Nếu những môn này cũng tự do như tôi đi bộ thì không biết hậu quả sẽ thế nào? 

Tôi chưa bao giờ thích sự gò bó của quãng thời gian đi học, đặc biệt là cấp ba. Ý tôi muốn nói là nếu ai đó yêu cầu tôi phải học môn gì, thi khối gì và bắt tôi cứ đến giờ là phải ngồi vào bàn học bài thì tôi không bao giờ có thể học tốt được. Có lẽ vì vậy mà thành thích học tập thời học sinh của tôi chưa bao giờ đạt quá mức khá. Mở rộng ra, tôi khám phá ra một sự thật rằng nếu ai đó bảo/yêu cầu tôi làm một việc gì đó, kể cả là vì cho tôi thì tôi cũng sẽ không bao giờ có thể làm tốt được. Tôi chỉ có thể làm được mọi thứ khi tôi là chính mình, được tự mình khám phá và ra quyết định. Tóm lại, I DO WHAT I WANT là cái mà tôi luôn tâm niệm.

Khía cạnh tiếp theo mà tôi thích đi bộ đó là cảm nhận được từng giờ, từng phút những dự vị mà cuộc sống đem lại. Cần thanh minh một chút, tôi không phải như những thi sĩ thời xưa, tay nhặt lá chân đá ống bơ, nhưng tôi không thể chỉ thích sống nhanh, sống vội, lao vào đốm lửa như những con thiêu thân mà quên mất rằng hết đốm lửa này thì sẽ có đốm lửa khác nhưng thiêu thân thì chỉ được sống có một lần.

Và khi viết những dòng này tôi chợt nhớ ra, sắp đến tháng bảy - tháng của Ngưu Lang, Chức Nữ, của một tình yêu đẹp mà buồn. Mưa tháng bảy sẽ buồn một chút, man mác một chút.

Đã đến giờ tôi phải đi bộ rồi...........

(*) Tên bài viết dựa theo tác phẩm "Tôi nói gì khi tôi chạy bộ" của Haruki Murakami.

Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

TẠI SAO LẠI PHẢI THỬ THÁCH KIM CƯƠNG?

Khi đọc cuốn tản văn: " Thời gian để yêu" của Hamlet Trương, " Phép Thử" là câu chuyện làm tôi nhớ mãi. Dựa theo một sự việc có thật, truyện kể về Ngọc Lan vì muốn thử thách Hoàng, người yêu của mình nên đã tạo điều kiện cho tiếp xúc với Triều Lâm, cậu bạn thân và kết cục là khám phá ra người yêu mình là.....gay!

Tôi có một ấn tượng mạnh về câu chuyện này, nhưng đó là một ấn tượng buồn. Tại sao lại phải thử thách người yêu mình như vậy? Tôi biết ngoài kia cũng có rất nhiều người muốn thử thách người mình yêu như vậy. Thật ngốc ngếch.


Tôi nghĩ rằng nếu bạn muốn dùng phép thử này thì có hai khả năng: Một là người yêu  quá chung thủy và bạn muốn thử xem ngươì đó sẽ phản ứng ra sao khi sóng gió đến. Hai là người đó rất lăng nhăng và bạn cần một cái cớ để chia tay. Nhưng dù  vì lý do gì chăng nữa, người thiệt thòi nhất  là bạn.

Nếu bạn không tin người yêu mình thì còn thử thách làm gì nữa, hãy coi đó là một người xấu xa, muốn đối xử thế nào tùy ý. Vì dù anh/cô ta có dính "bẫy" hay không, bạn vẫn muốn chia tay cơ mà. Làm như vậy chỉ càng khiến bạn đau khổ. Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu người bạn thân của bạn biến "thử" thành "thật"? Bạn sẽ mất tình bạn đó mãi mãi và người thiệt thòi nhất là bạn.

Còn nếu bạn muốn thử thách sự chung thủy của người yêu? Thật ngốc ngếch! Trước khi làm phép thử, bạn tin rằng người kia chung thủy, vậy bạn còn thử thách làm gì nữa. Sau khi phép thử kết thúc và anh/cô ta vượt qua thì sau này bạn sẽ còn những danh từ gì đẹp đẽ hơn để tặng họ ngoài những danh từ mà họ hiện đã có, và liệu họ có hơn bây giờ ở điểm nào không? Hoặc bạn không tin rằng người yêu xứng đáng với những gì bạn khen, hoặc bạn không hiểu người yêu muốn gì.

Nếu người yêu là một người tốt như bạn nghĩ thì đem sự thật ra thử thách là một điều khờ dại vì sau khi đã thử, sự thật vẫn là sự thật kia mà. Dù việc này làm cho bạn thỏa mãn, bạn cũng sẽ không đạt được bất kỳ kết quả tích cực gì, còn nếu kết quả ngược lại, bạn sẽ phải chịu nỗi đau khủng khiếp nhưng điều đáng sợ nhất đó là chính tay bạn đã góp phần tạo ra nó.

Hãy tưởng tượng tình yêu giống như một viên kim cương. Nếu trời kia hay số phận may mắn khiến cho bạn được làm chủ một viên kim cương rất quý, rất đẹp, ngay những người sành sỏi trông thấy cũng phải thích và nhất trí công nhận đó là viên đá đẹp nhất, sáng nhất, trong trẻo nhất và chính bạn cũng phải công nhận như vậy, không có điều gì nói ngược lại, thử hỏi bạn có nên đặt viên kim cương đó lên trên một cái đe rồi lấy búa nện xuống để xem nó có rắn hay không? Ví thử bạn có làm việc đó và viên đá quý vẫn nguyên vẹn, nó cũng không vì thế mà trở nên quý hơn, còn nếu nó bị vỡ - điều có thể xảy ra - có phải là bạn mất hết không?

Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2013

HÃY ĐỂ QUÁ KHỨ NGỦ YÊN

Hôm vừa rồi, có hai thông tin vô tình tôi đọc được cùng lúc khi lên mạng:

- J.K. Rowling, tác giả của seri nổi tiếng Harry Porter đã lấy một bút danh nam: Robert Galbraith để viết cuốn tiểu thuyết trinh thám mới nhất của mình: The Cuckoo’s Calling. Khi được phỏng vấn về lý do thay đổi bút danh, bà trả lời rằng: " Tôi không muốn ngủ quên trong quá khứ"

- Một người bạn trong danh sách facebook, trước làm đa cấp cho công ty Oriflame, viết lên tường: " Chẳng lẽ mình cũng phải đi nộp hồ sơ như những sinh viên bình thường khác, buồn thế!"

Có một cụm từ hiện lên trong đầu tôi khi đọc xong hai thông tin vừa rồi, đó là " Ăn mày dĩ vãng", tên một tác phẩm nổi tiếng của Chu Lai. Chúng ta rốt cuộc là đã "ăn mày" quá khứ như thế nào?

Tôi hiểu lý do tại sao đa số chúng ta luôn sống trong cái vỏ bọc của quá khứ. Đó có thể là vì chúng ta đã đạt được những thành công sáng chói, là vì chúng ta đã trải qua những khoảnh khắc không thể nào quên, là vì chúng ta luôn muốn đắm mình trong những hồi ức đáng nhớ hoặc cũng có thể vì chúng ta không biết tương lai sẽ ra sao.

Tôi cũng đã từng trải qua những cảm xúc như vậy. Nhờ một chút lợi thế trong giọng nói, tôi cũng đã thử sức trong lĩnh vực MC và đạt được một chút thành công nhất định. Và khi niềm đam mê với công viêc MC cạn đi, tôi đối mặt với sự hẫng hụt khủng khiếp: " Mình sẽ làm gì tiếp theo bây giờ?"

Và tôi nhận ra rằng, mình có thể làm được nhiều hơn thế, với điều kiện: Tôi phải quên quá khứ đi.

Khi quên công việc cũ của mình, tôi đã hoàn toàn thoải mái dấn thân vào thử thách mới
Khi dấn thân vào thử thách mới, tôi khám phá được niềm đam mê đích thực của mình
Khi khám phá được niềm đam mê, tôi đang ngày qua ngày được thưởng thức những khoảnh khắc mình đang được sống trên đời. Điều quan trọng không phải là sống lâu hay không, mà là sống trọn vẹn.

Hãy giữ quá khứ trong một góc của tâm hồn, giống như một căn phòng trong ngôi nhà tâm hồn của chúng ta, khi mà bạn cảm thấy nhớ, hãy hít một hơi thật sâu và bước vào đó lắng nghe những xúc cảm của dĩ vãng cuồn cuộn chảy trong tâm hồn. Chỉ xin nhớ rằng hãy khóa cửa thật chặt khi bước ra. Hãy để quá khứ ngủ yên.

Ngày hôm qua đã là quá khứ, ngày mai là một điều bất ngờ nhưng ngày hôm nay là một món quà. Vậy thì hãy bước ra và đón nhận món quà đấy đi các bạn.

Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

CẢM THỨC VỀ BỘ TRUYỆN "MẬT MÃ TÂY TẠNG"

Vậy là hôm nay đã đi đến trang cuối cùng của mật mã tây tạng, phải nói thực đây là bộ truyện dài nhất mà tôi đã từng đọc từ trước đến nay và cũng là bộ truyện gây được ấn tượng mạnh mẽ nhất đối với tôi. Chính vì vậy, tôi không thể không viết những dòng này để nhắc nhở bản thân rằng mình đã trải qua một khoảng thời gian tuyệt vời cùng với tác giả Hà Mã và những câu chữ của anh.

Tôi biết đến Mật Mã Tây Tạng qua những lần lên Đinh Lễ xem sách và ấn tượng ban đầu là......dài quá! Cụ thể là:

- Bộ sách gồm 10 tập/11 quyển ( Tập 10 gồm 2 quyển)
- Số lượng trang/ chữ: hơn 6000 trang/1,2 triệu chữ
- Thời gian phát hành: 3 năm ( từ 2010-2012)
- Thời gian đọc xong bộ sách: 7 tháng ( 12/2012-7/2013)

Nhớ lại lần đầu cầm trên tay tập 1 cuốn sách, tôi vẫn không nghĩ rằng mình sẽ đi đến được tập cuối cùng nhưng rồi lật dở trang sách từng chút, từng chút một tôi đã bị Mật Mã Tây Tạng mê hoặc. Những kiến thức về lịch sử Tây Tạng như tạng giáo, phật giáo, những loài động vật như Ngao, Sói và những kiến thức về sinh học, địa lý, tâm lý học..... tất cả đã làm cho tôi choáng ngợp. Tôi thực không hiểu tại sao một tác giả trẻ như Hà Mã ( sinh năm 1978) lại có được một lượng kiến thức khổng lồ và bao quát trên nhiều lĩnh vực như vậy, đó là chưa kể anh đã sắp xếp, cài cắm các chi tiết một cách vô cùng thuyết phục làm cho tôi không thể rời khỏi quyển sách.

Người thứ hai tôi muốn nhắc đến chính là dịch giả của bộ truyện- Lục Hương. Nếu nói Hà Mã là người tạo nên Mật Mã Tây Tạng thì Lục Hương chính là người thổi hồn vào bộ sách đến các độc giả Việt Nam. Cám ơn anh vì những đóng góp to lớn cho bộ truyện.

Khi đọc những comment của  độc giả về bộ truyện, có 2 luồng ý kiến thậm tệ: Khen hết lời và chê thậm tệ. Người ta ghét Mật Mã Tây Tạng vì cho rằng những chi tiết của bộ truyện là hư cấu, phi lý trong khi khen hết lời vì những cảm xúc mà bộ truyện đem lại. Tôi thiết nghĩ rằng, Mật Mã Tây Tạng không phải là một bộ tiểu thuyết lịch sử mà là một bộ truyện phiêu lưu mạo hiểm. Nhiệm vụ của nó là mang lại cho người đọc cảm giác hưng phấn, kích thích và nín thở theo từng trang sách. Ở điểm này, Mật Mã Tây Tạng đã thành công rực rỡ!

Tuy nhiên, nếu chỉ dừng ở đây thì nó đã không đáng để tôi phải viết những dòng này. Điều làm tôi thấy ấn tượng nhất ở bộ truyện chính là những triết lý nhân sinh quan mà tiên sinh Hà Mã đã gửi gắm. Khép lại bộ truyện tôi cứ ấn tượng mãi với câu hỏi của nhân vật chính - Trác Mộc Cường Ba: " Chúng ta tồn tại vì cái gì?"

 Tại sao chúng ta tồn tại? Chúng ta sinh ra trên đời để làm gì? Là một con người, ta sống vì cái gì? Khi dõi theo từng bước chân của những nhân vật chính, tôi cũng tựa hồ như đang bước từng bước vào tâm hồn của chính bản thân mình. Và tôi đã tìm ra câu trả lời khi bộ truyện khép lại!

Mật Mã Tây Tạng đã khơi gợi ham muốn phiêu lưu, chinh phục đang ngủ sâu trong tôi. Chỉ một lần được đứng trên đỉnh núi gầm vang như Trác Mộc Cường Ba là mục tiêu tôi đang phấn đấu từ bây giờ. Một lần được bước qua những danh vọng tiền tài mà lòng không mảy may rung động, luôn kiên định với lý tưởng của mình là điều mà tôi học tập được từ Đường Thọ, Trác Mộc Cường Ba, Lữ Cánh Nam, ........

Tôi tin chắc rằng mình sẽ còn đọc rất nhiều tác phẩm hay nữa nhưng Mật Mã Tây Tạng sẽ luôn là một trong những bộ truyện tuyệt vời nhất mà tôi đã từng được đọc. Cám ơn Hà Mã và hy vọng sẽ sớm được hội ngộ với anh ở phần hai của bộ truyện.

19/7/2013
Hoàng Quân

Thứ Hai, 8 tháng 7, 2013

CÓ THỂ YÊU HƠN MỘT NGƯỜI?

Đợt vừa rôi tôi đi thăm một người bạn thân đang bị thương nằm nhà đã được một tuần. Thực chất, vết đau của cậu bạn tôi không nặng,  chỉ ảnh hưởng một chút đến đi lại nhưng sắc mặt của cậu thì không tốt một chút nào. Sau khi hỏi chuyện, tôi nhận ra vấn đề làm cậu bạn tôi lo lắng không phải là vết đau bên ngoài da mà là vết đau ở bên trong- hay nói rõ ràng hơn là "trong tim".

Để tóm gọn vấn đề  thì cậu bạn tôi đang yêu một cô bé khá xinh xắn, hiện đang du học ở nước ngoài. Thời gian trước, hai người vẫn liên lạc thường xuyên nhưng từ hơn một tháng nay thì không liên lạc gì vì cô bé kia muốn:" Một không gian riêng". Ở cuối câu chuyện, cậu đã nói với tôi một câu là nguyên nhân khiến tôi viết bài viết này:

"Tớ muốn yêu  một người khác để lấp vào khoảng trống bây giờ"

Khi nghe câu nói này, có một ý nghĩ cứ chạy trong đầu tôi cho đến  trước khi ngồi đây viết những dòng này: " Chúng ta có thể yêu hơn một người?"

Tôi đã phải hít một hơi thật sau trước khi viết ra câu trả lời, đó là: " Có, chúng ta có thể yêu hơn một người vì yêu  không phải đích đến cuối cùng của một tình yêu thật sự".

Tôi tin rằng, khi chúng ta yêu một người thì đó mới chỉ là giai đoạn bắt đầu của một mối quan hệ. Tình yêu không phải chỉ đơn giản khi một ngày hai người nói :" I love you" và rồi tồn tại mãi mãi. Nó bắt đầu bằng một chồi non, một rung động khi bạn nhìn thấy người ấy. Nhưng nếu bạn chỉ rung động mà không nhìn thẳng vào mắt người ấy thì tình yêu như mầm cây không được đứng dưới ánh mặt trời. Nếu bạn chỉ nhìn mà không nói thì tình yêu sẽ chết non vì không được tưới nước. Nếu bạn chỉ tỏ tình rồi để đó mà không dành thời gian động viên, chia sẻ, hờn giận, khóc lóc thì tình yêu cũng sẽ héo mòn.

Yêu không khó, những sống cùng tình yêu thì không dễ.

Chuyện tình yêu của cậu bạn tôi giống như một chồi non đáng mọc đáng lẽ giai đoàn này phải được tưới nước thường xuyên thì lai bị cắt vô thời hạn. Vậy thì có gì vô lý đâu khi nhìn cái mầm cây tình yêu đó đang héo úa dần, cậu bạn tôi muốn tìm kiếm một vùng đất khác để gieo mầm.

Tôi tin rằng mọi con người đều có quyền lựa chọn và chịu trách nhiệm với quyết định của mình. Điều quan trọng nhất khi ra quyết định, đó là sự tôn trọng lẫn nhau. Tình yêu không liên quan đến đạo đức, nhưng cái đầu thì có. Cô bé kia đã có quyết định của mình, vậy cậu bạn tôi cũng cần có quyết định cho bản thân. Tôi chỉ mong, khi đã theo đuổi quyết định của mình, chúng ta hãy thành thật với chính con tim mình vì chỉ khi đó, chúng ta mới trung thực được với người kia.

Để kết cho bài tản văn này, tôi xin trích lại một đoạn trong cuốn tản văn của Phạm Lữ Ân mà tôi rất thích:

" Giữa những người lạ ta cần một người quen
  Giữa những người quen ta cần một người yêu
  Giữa những người yêu ta cần một người hiểu
  Giữa những người hiểu ta cần một người tin"

Yêu mới chỉ là giai đoạn bắt đầu, sống cùng tình yêu cũng chỉ là giai đoạn phát triển, tin tưởng mới chính là cái đích cuối cùng của một tình yêu thực sự. Vì vậy, hãy cứ tiếp tục tìm kiếm đi, bạn của tôi.

8/7/2013
H.Q





Thứ Hai, 1 tháng 7, 2013

Hãy để trái tim mình lên tiếng bạn nhé

Trong một buổi đi lượn và uống trà chanh, lúc cao hứng một cậu con trai đã có bạn gái và hai FA chính hiệu  đã tranh luận về một chủ đề có lẽ không bao giờ nhàm chán:  Mẫu bạn gái tương lai như thế nào là tuyệt vời nhất?

FA 1: Tớ muốn bạn gái trong tương lai phải ngoan-hiền-dễ bảo. Tóm lại là gái ngoan

FA 2: Ôi! Gái ngoan chán lắm. Đi với gái ngoan lúc nào mình cũng phải tỏ ra " ngoan" trong mắt nàng, áp lực lắm! Tớ thích yêu một em cá tính, nghịch ngợm càng tốt và đặc biệt có thể chơi " tới bến" với mình mà không lăn tăn. Tóm lại là iu gái hư.

FA 1: Thế cậu nghĩ gái hư tới bến với cậu thì không tới bến với thằng khác à? Nó cắm sừng cậu lúc nào không biết

FA 2: Thì đi yêu em khác. Tớ cứ yêu em nào được một thời gian thì lại thấy em đấy không có đủ những yêu cầu tớ mong muốn.

FA 1: Cũng đúng. Tớ cứ yêu em nào ngoan thì lại thấy xung quanh mình có em khác ngoan hơn, và thế là.......

Lúc này câu hỏi được chuyển qua cậu con trai còn lại- người đã có bạn gái được hai năm rưỡi: "Bạn gái của cậu bây giờ có đúng như mẫu cậu mong muốn  không?"

Thực chất, cậu con trai được hỏi chính là tôi và hai FA ở trên là hai người bạn chí cốt của tôi. Câu trả lời lúc đó của tôi  là: "Bạn gái của tớ bây giờ chính là tất cả những gì tớ mong muốn".

Trong bộ phim ba chàng ngốc của Ấn Độ, có một câu mà tôi rất thích đó là:" Luôn có sự công bằng trong chiến tranh và tình yêu". Không phải cứ quân bạn nhiều, vũ khí bạn mạnh là có thể thắng được đối phương và cũng không phải bạn có đầy đủ điều kiện, bạn mong muốn là có thể được đáp ứng. Bởi vì lòng tham là vô hạn, bởi vì con người ta không bao giờ thỏa mãn với những gì mình đang có và bởi vì tình yếu có những lý lẽ của riêng nó.

Tôi chợt nhớ đến một câu chuyện ngụ ngôn giữa cậu bé và ông lão

Cậu bé: Cháu muốn tìm bông hoa đẹp nhất trên cánh đồng

Ông lão: Cháu hãy ra cánh đồng và hái bông hoa cháu nghĩ là đẹp nhất đem về đây

Cậu bé ra cánh đồng và thấy một bông hoa rất đẹp nhưng chợt nghĩ: " Biết đâu lại có bông đẹp hơn" và lại tiếp tục đi tiếp. Và câu hỏi đấy cứ lặp đi lặp lại mãi cho đến khi cậu đi về tay không và bảo với ông lão:

" Cháu không thấy bông nào đẹp nhất cả. Tất cả đều giống nhau"

Ông lão hái một bông hoa lên nói:

 "Bông hoa này là một, là duy nhất vì không có bông hoa thứ hai nào sao chép được. Đây chính là bông hoa đẹp nhất"

Nếu bạn đi tìm thứ tốt nhất thì sẽ bạn sẽ không bao giờ tìm được, đơn giản vì không bao giờ có cái nào là NHẤT cả, chỉ có cái gọi là DUY NHẤT mà thôi.

Tôi chưa bao giờ có ý định áp đặt một khuôn mẫu nào cho  bạn gái của mình vì  biết rằng nếu  làm như vậy, tôi sẽ không bao giờ tìm được người con gái của mình. Tôi chỉ đơn giản để cho trái tim mình lên tiếng vì con đường ngắn nhất là con đường từ trái tim đến trái tim. 

Và tôi biết rằng nếu đặt ra những khuôn mẫu như vậy thì tôi đang xúc phạm người con gái tôi yêu. 

Nếu bạn hỏi tôi làm thế nào để tìm được nửa kia của cuộc đời bạn thì câu trả lời của tôi là:

Eat well, sleep well, laugh well, live well and let the heart talk

Ăn tốt, ngủ tốt, cười thật nhiều, sống vui vẻ và hãy để trái tim mình lên tiếng bạn nhé.