Hà Nội một chiều mưa.
Tôi không thích trời mưa, sự thực là như thế, vì mỗi khi trời mưa, mang đến cho tôi một cảm giác bất lực của con người với thiên nhiên . Có một vĩ nhân đã viết rằng sở dĩ chúng ta sống được đến ngày hôm nay là do sự cho phép của thiên nhiên và thiên nhiên có thể lấy lại mọi thứ một cách dễ dàng. Tuy nhiên, có một thứ cũng đáng sợ như thiên nhiên, luôn luôn ở bên trong chúng ta và xuất hiện trước mặt không bao giờ báo trước, đó chính là sự cô đơn.
Đây không phải lần đầu tôi viết về sự cô đơn, và chắc chắn không phải lần cuối cùng, có lẽ vì tôi cảm thấy mình trưởng thành hơn khi ở trong cảm giác này. Tôi đã ngộ ra điều này và có lẽ những ai đang đọc những con chữ của tôi cũng vậy. Chúng ta không lớn lên qua bàn nhậu, quán điện tử, quán cà phê hay spa, không lớn lên qua những lần trà chanh chém gió, xem phim, ăn uống, chúng ta lớn lên qua những trải nghiệm, kinh nghiệm mà ta rút ra. Và càng trưởng thành, chúng ta càng cô đơn.
Con người thường được chia làm hai kiểu: Hướng ngoại và hướng nội, và thường mặc định hướng nội là những người ít nói. Tôi thấy quan điểm này không đúng lắm, chính xác là những người hướng nội nói rất nhiều nhưng họ không nói với người khác, họ nói với chính mình. Tôi cũng là một người hướng nội, và khi những người bạn quen biết tôi ở bên ngoài đọc những bài tản văn tôi viết đều rất ngạc nhiên. " Sao nhiều cảm xúc mà bên ngoài ít nói quá vậy", tôi chỉ mỉm cười. Có những người nói hết mọi thứ với bạn bè, còn tôi để những thứ đó trong đầu và thể hiện qua những con chữ. Chỉ vậy thôi.
Có một sự thật đó là mỗi khi cảm giác cô đơn xuất hiện là những lúc tôi viết hay nhất. Và không biết có phải số phận sắp đặt hay không mà những sở thích của tôi đều rất dễ dẫn tôi đến cảm giác này. Sở thích lớn nhất của tôi là đọc sách và thật sự nhiều lúc tôi cảm thấy như mình đang thiền vậy. Dù muốn hay không, để đọc được sách, bạn phải thật tĩnh tâm, nếu không bạn không thể đọc được quá ba trang, tôi cam đoan với bạn điều này!
Sở thích thứ hai của tôi là đi bộ, và thú thực là những cảm xúc của tôi đến nhiều nhất khi đi bộ. Cắm tai nghe vào tai, bước đi và ngắm cuộc sống đang trôi đi chầm chậm.
Ngoài kia trời đã hết mưa..........
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét