Tôi không phải là một người thích chơi thể thao, thú thực là như thế. Thế nhưng gần đây tôi khám phá ra một môn thể thao mà mình rất thích - đi bộ.
Bố tôi có vẻ không thích tôi đi bộ cho lắm. Ông luôn muốn tôi chơi những môn thể thao cần nhiều sức mạnh hơn như bóng rổ hoặc bóng đá chẳng hạn. Nhưng có hai nguyên nhân làm tôi không chọn những môn thể thao này. Vấn đề đầu tiên là tôi không hợp với mấy môn thể thao đồng đội cho lắm. Tôi chưa bao giờ cảm thấy thật sự thoải mái khi chơi những môn này. Có lẽ vì tôi là con một, do đó tôi không có hứng thú với các trò phải chơi cùng người khác. Vấn đề thứ hai là tôi cũng không khoái cái khía cạnh phải đối kháng ở những môn thể thao này. Xem thì được nhưng tham gia thì không khoái.
Phải thanh minh một chút, tôi không phải là người không có chí tiến thủ. Chỉ là không hiểu sao tôi chưa bao giờ quan tâm nhiều đến chuyện tôi đánh bại hay bị đánh bại bởi người khác. Từ bé đã vậy và bây giờ vẫn không thay đổi. Điều duy nhất tôi quan tâm là có đạt được các mục tiêu của mình hay không. Tôi đã phải mất rất nhiều thời gian để nhận ra điều này.
Một khía cạnh nữa khiến tôi thích đi bộ đó là tôi có thể tự do đi đến đâu và về lúc nào. Tôi có thể tự quyết định hôm nay mình sẽ đi buổi sáng hay cuối giờ chiều, đi lên hồ gươm hay công viên Thống Nhất. Tóm lại là đi bộ làm tôi có một cái quyền mà tất cả các môn thể thao đồng đội hay đối kháng đều không có. Nếu những môn này cũng tự do như tôi đi bộ thì không biết hậu quả sẽ thế nào?
Tôi chưa bao giờ thích sự gò bó của quãng thời gian đi học, đặc biệt là cấp ba. Ý tôi muốn nói là nếu ai đó yêu cầu tôi phải học môn gì, thi khối gì và bắt tôi cứ đến giờ là phải ngồi vào bàn học bài thì tôi không bao giờ có thể học tốt được. Có lẽ vì vậy mà thành thích học tập thời học sinh của tôi chưa bao giờ đạt quá mức khá. Mở rộng ra, tôi khám phá ra một sự thật rằng nếu ai đó bảo/yêu cầu tôi làm một việc gì đó, kể cả là vì cho tôi thì tôi cũng sẽ không bao giờ có thể làm tốt được. Tôi chỉ có thể làm được mọi thứ khi tôi là chính mình, được tự mình khám phá và ra quyết định. Tóm lại, I DO WHAT I WANT là cái mà tôi luôn tâm niệm.
Khía cạnh tiếp theo mà tôi thích đi bộ đó là cảm nhận được từng giờ, từng phút những dự vị mà cuộc sống đem lại. Cần thanh minh một chút, tôi không phải như những thi sĩ thời xưa, tay nhặt lá chân đá ống bơ, nhưng tôi không thể chỉ thích sống nhanh, sống vội, lao vào đốm lửa như những con thiêu thân mà quên mất rằng hết đốm lửa này thì sẽ có đốm lửa khác nhưng thiêu thân thì chỉ được sống có một lần.
Và khi viết những dòng này tôi chợt nhớ ra, sắp đến tháng bảy - tháng của Ngưu Lang, Chức Nữ, của một tình yêu đẹp mà buồn. Mưa tháng bảy sẽ buồn một chút, man mác một chút.
Đã đến giờ tôi phải đi bộ rồi...........
(*) Tên bài viết dựa theo tác phẩm "Tôi nói gì khi tôi chạy bộ" của Haruki Murakami.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét