Đây là một câu chuyện đặc biệt, và có lẽ là chưa bao giờ xảy ra với ai cả, tôi tin là như vậy. Tôi cũng không hiểu tại sao câu chuyện này lại xảy ra với mình nhưng nếu tôi không viết lại thì sẽ điều làm tôi hối tiếc nhất trong đời. Tôi không biết những giấc mơ này bao giờ sẽ kết thúc, nhưng nếu được lựa chọn, tôi muốn nó sẽ kéo dài mãi mãi. Đặt gối xuống trước mặt, tôi nhẹ nhàng nằm xuống. Nhắm mắt, 1,2,3 và câu chuyện bắt đầu......
Nếu phải giới thiệu về mình thì hiện tại có lẽ làm tôi thấy xấu hổ. 18 tuổi, mới thi đại học xong nhưng không được vào khoa mình mong muốn vì thiếu 0.25 điểm. Sở trường: Không. Sở đoản: Vô số. Ngoại hình: khá cao ráo và sáng sủa, nhưng có lẽ vì tính nhút nhát bẩm sinh nên chưa được cô bé nào thích. Chấm hết!
Thực ra, tôi đang ở trong một tình trạng rất bế tắc. Tôi không biết mình thích gì, muốn gì và cần phải làm gì bây giờ. Mỗi ngày đến trường ĐH của tôi là một cực hình vì tôi không được học cái mình mong muốn, mà thực ra đó cũng không phải mong muốn của tôi mà là của bố mẹ. Tôi không có một sở thích rõ ràng về một lĩnh vực gì. Con trai tuổi tôi thường chơi game, nhưng tôi đã biết mình không có năng khiếu và thường xuyên đứng đội sổ mỗi khi chơi những trò đối kháng, điều đó làm tôi cũng chả thích thú gì mỗi khi đi chơi với bạn bè. Việc học thì be bét. Đó là chưa kể nhìn những đứa bạn bện cạnh có người yêu bên cạnh, tôi lại càng thấy ghen tị.Chính vì vậy, cuộc sống hiện tại của tôi thật vô vị và tẻ nhạt. Haizz, người ta bảo 18 là tuổi đẹp nhất đời người nhưng đối với tôi, đó là cơn ác mộng! Nói đến ác mộng, dạo gần đây tôi hay bị mất ngủ, có lẽ là do thức khuya đọc truyện nhiều nên mẹ tôi mua cho tôi một loại thuốc bắc mà tôi không thể nhớ nổi tên do một y sĩ ở trên Hà Giang bốc cho. Bây giờ ngẫm lại, có lẽ chính thang thuốc này đã làm thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi!
Buổi tối hôm đó, mẹ tôi dặn là trước khi đi ngủ mới được uống thuốc vì trong thuốc có những vị gây buồn ngủ. 12 giờ đêm, tôi uống thang thuốc đầu tiên và chỉ năm phút sau, tôi đã cảm thấy hai mí mắt muốn sụp lại, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
Tôi đang ở trên một khoảng trời toàn mây trắng xóa, chính xác là tôi đang đứng trên cả mây, trong tầm mắt của mình, tôi chỉ nhìn thấy một không gian bao la, ngút ngàn. Không khí rất trong lành, chưa bao giờ tôi cảm thấy sảng khoái như vậy. Bất chợt, nhìn sang bên trái, tôi thấy có hai cái ghế gỗ được chạm trổ rất đẹp, có một người đàn ông, chính xác là một ông lão đã ngồi đấy tựa nãy giờ. Tôi tiến lại gần chỗ ông lão ngồi, đến lúc này tôi mới nhin thấy rõ mặt. Ông lão trông khoảng ngoài 70 tuổi, nhưng có đôi mắt rất sáng và thần thái vô cùng khỏe mạnh, vì vậy tôi đoán ông lão già trước tuổi. Ông có một bộ lông mày rậm, bộ râu trắng bao quanh ria mép và trải dài xuống dưới cằm. Bờ trán rộng, hai tai rất to và vểnh, nhìn ông toát lên thần thái của một người có học thức cao và từng trải. Tôi lập tức có cảm tình với ông và tiến đến gần bắt chuyện:
- Cháu chào ông. Cháu có thể ngồi cùng ông được không?
Ông lão quay lại nhìn tôi, ông nheo mắt và nhìn chằm chằm làm tôi cảm thấy hơi ngại ngùng, lần đầu tiên có một người nhìn tôi lâu đến như vậy. Không những vậy, trông thần thái ông lộ ra vẻ ngạc nhiến thấy rõ. Và khi nhìn xuống bộ quần áo, giày, mũ của ông , tôi đã hiểu tại sao ông lại nhìn tôi như vậy.
Ông lão mặc một bộ quan phục thời xưa, tay áo và ống quần rất rộng. Trên áo có thêu hình rồng, và đôi ủng ông đi rất cao và đế hơi nhọn, trông rất giống đôi ủng tôi thấy khi cùng mẹ đi thắp hương ở chùa. Ông đội một cái mũ màu đen, có hai cái quai vểnh ra hai bên ở thái dương. Trông ông rất giống những vị quan thời xưa mà tôi xem trên tivi. Nhìn bộ quần áo của ông, tôi chợt cảm thấy xấu hổ khi nhìn bộ quần áo mình đang mặc. Tôi đang mặc nguyên bộ đồ ngủ quần dài áo phông ngắn tay, và đi chân trần. Tôi lấy tay gãi gãi sau gáy, thể hiện ra cảm giác xấu hổ cho ông lão biết.
- Ngươi là ai? Ông lão hỏi tôi.
Tôi hơi giật mình, ông lão có một chất giọng trầm ấm và rất vang. Định thần một lúc, tôi quyết định sẽ giới thiệu vắn tắt bản thân mình luôn:
- Ông cứ gọi cháu là Hoàng Quân. Năm nay cháu 18 tuổi. Cháu là sinh viên năm một trường ĐH......Cháu ở Hà Nội.
Ông lão ngớ người ra một lúc, rồi ông bật cười một cách sảng khoái:
- Khà khà khà. Hoàng Quân. Cái tên hay, rất hay. Bố mẹ ngươi quả có học nên mới nghĩ ra một cái tên hay như vậy.
- Thú thật, cháu không thích tên này lắm. Hồi bé cháu thắc mắc mãi sao không đặt tên là hoàng vương, hay đại loại thế vì Quân là quân lính, ở lớp cháu toàn bị trêu thế
- Thằng nhóc này, đúng là còn trẻ người non dạ nên ngốc quá. Tên của người được đặt theo tiếng Hán nên phải đọc ngược lại. Hoàng là vua, Hoàng Quân là quân vương đấy, ha ha ha.
- À ra thế, cháu không ngờ tên mình hay thế, quân vương. Nhưng cháu sẽ chả bao giờ làm vua được đâu. Ở Việt Nam cũng chả còn vua nữa và nếu có còn, cũng chả đến lượt cháu.
- Ngươi thật hồi đi học chắc lười lắm đúng không, thánh Khổng đã dạy rằng: Phàm là người, việc đầu tiên phải học là học làm người. Đơn giản vậy, nhưng có những người đến già, tóc đã bạc trắng đầu nhưng cũng không nghiệm ra được. Làm người, nhất là phải hướng đến trở thành người quân tử. Nhân, lễ, nghĩa, trí, tín, thấy vàng bạc không động lòng, thấy sắc không động tâm. Luôn đặt giang sơn, xã tắc lên trước và khi nước cần thì không quản ngại khó khăn phục vụ, đó mới là bổn phận làm người. Bố mẹ người khi đặt tên này không cần người phải làm chủ, lãnh đạo đất nước, mà chỉ muốn ngươi sống sao cho đúng bổn phẩn của một con Người- có thể kiểm soát được chính mình.
Tôi nghe xong mà há hốc mồm, nhưng là bởi vì những điều mà ông lão vừa nói ra khác hẳn bất kỳ những ai mà tôi đã từng nói chuyện, nói cách khác, tôi chưa thấy ai ở thế kỷ 21 này nói chuyện như vậy. Kiểu lý luận này, tôi rùng mình, thường được đọc và nghe trong những bộ truyện, phim chưởng thời xưa. Vậy, chẳng lẽ ông lão này........
- Thưa ông, cháu có thể biết tên ông được không?
- Khà khà, ngươi không biết ta là ai à? Ta tên Nguyễn Trãi, hiệu Ức Trai, quê ở làng Chi Ngại, huyện Phượng Sơn, lộ Lạng Gian. Ta sinh năm 1380 và mất 19/9/1442, thọ 63 tuổi.
Tôi ngồi bệt xuống vì kinh hãi, hai mắt mở thô lố, mồm há hốc, xém chút nữa là ngất tại chỗ. Ngồi trước mặt tôi là anh hùng dân tộc Nguyễn Trãi, người được cả nước Nam mãi mãi tôn thờ vì những đóng góp to lớn của ông cho xã tắc và giang sơn. Khi đất nước còn trong họa ngoại xâm, ông chính là vị quân sư cho anh hùng áo vải Lê Lợi trong cuộc chiến chống quân Minh. Ông nổi tiếng với kế Tâm Công nổi tiếng, khiến hàng chục vạn quân Minh đầu hàng và rút khỏi thành Đông Quan mà không tốn một giọt máu nào. Khi đất nước đã hòa bình, ông là nhà sử học lỗi lạc, người đã viết nên bản Bình Ngô Đại Cáo vang danh sử sách. Bên cạnh đó, ông cũng giúp Vua Lê Thái Tổ và sau này là Lê Thái Tông trị nước. Chỉ tiếc là sau này, ông và cả đại gia tộc họ Nguyễn đã mắc phải nỗi oan khất oan nghiệt nhất trong lịch sử: Lệ Chi Viên, đến nay vẫn trong vòng bí ẩn.
Đây là những kiến thức sử học ít ỏi mà tôi còn nhớ được khi còn ngồi ghế nhà trường. Tôi bàng hoàng với cuộc gặp gỡ có-một-không-hai này. Mình đang ở trong một giấc mơ, tôi chắc chắn như vậy bởi vì tôi vẫn nhớ hình ảnh mình nhắm mắt lại khi nằm trên giường. Nhưng tại sao giấc mơ này xảy ra với tôi? Tại sao không phải một ai khác mà lại là tôi? Tôi đứng như trời trộng một khoảng thời gian rất dài. Trước mặt, Ngài vẫn đang nhìn tôi, nở một nụ cười mỉm trên môi.
Tôi đã định thần lại và tự nhủ rằng, dù sao đây cũng chỉ là một giấc mơ, và cơ hội để gặp một danh nhân như Nguyễn Trãi thì chỉ có thể xuất hiện trong mơ mà thôi. Ngài sinh sống ở thế lỷ 14, tôi sinh sống ở thế kỷ 21, , cuộc gặp gỡ giữa hai con người, hai thế hệ cách nhau 700 năm đã diễn ra như vậy đấy!
- Cháu tên là Hoàng Quân, quê ở Hà Nội, thời đại của ngài gọi là Đông Kinh. Cháu sống ở thế kỷ 21. Hiện tại đang là năm 2013
- 2013? Thế kỷ 21? Chà chà, thời gian đã trôi nhanh thế rồi sao. Ta đã thuộc về lích sử lâu, rất lâu rồi. Nước Nam bây giờ như thế nào? Con dân có được ấm no không? Còn phải đối diện với họa ngoại xâm không?
- Dạ, nước mình bây giờ hòa bình rồi ông ạ. Kể từ cuộc chiến tranh cuối cùng đến giờ cũng gần 40 năm, bây giờ nước Nam đang bước vào công cuộc phát triển kinh tế, tuy vậy, đời sống con dân vẫn còn nghèo lắm.
Nguyễn Trãi vuốt râu một hồi lâu, có lẽ Ngài vẫn còn nhiều suy tư cho đất nước lắm nên khi tôi nói nước ta còn nghèo, Ngài thể hiện một thoáng buồn trong khuôn mặt.
- Cả đời Nguyễn Trãi này chỉ có một tâm nguyện, đó là được đem hết tài cán ra phục vụ đất nước, ngay cả khi đã xuống suối vàng, ta vẫn ngày đêm đau đáu vì lo lắng cho vận mênh nước nhà. Nhưng bây giờ, âm dương cách trở, ta không thể làm gì được nữa rồi. Chỉ mong thế hệ sau này có thể thay ta tiếp tục giữ gìn bờ cõi, phát triển đất nước ngày càng vững mạnh. Phải rồi, ở thế hệ của ngươi, người ta còn nhớ đến ta không?
Tôi kể cho Ngài về những chiến tích Ngài đã lập được theo kiến thức ít ỏi của mình, về việc Ngài đã được đưa vào trong sách lịch sử, về việc người ta đã dựng tược Ngài,........
- Tốt, tốt lắm. Ta rất vui là hậu thế đã không quên những đóng góp của ta cho đất nước và những ghi chép lịch sử,bản Bình Ngô Đại Cáo ta viết ra vẫn được giữ nguyên vẹn. Ngươi biết không, trước khi nhắm mắt, ta rất lo lắng liệu hậu thế có còn nhớ những giai đoạn nước ta phải đấu tranh với giặc Minh ngoại xâm, về việc ta và đại vương cùng những tướng lĩnh khác đã phải lao tâm khổ tứ như thế nào để mang lại hòa bình cho đất nước. Giờ thì ta yên tâm rồi, ha ha ha.
- Thưa Ngài, cháu rất muốn hỏi Ngài một câu, đây cũng là điều mà cả nước Nam từ sau thời của Ngài đều rất muốn biết: Chuyện gì đã xảy ra ở Lệ Chi Viên năm ấy? Bà Nguyễn Thị Lộ đã làm gì khiến vua Lê Thái Tông băng hà?
Nguyễn Trãi trầm ngâm một lúc lâu, có lẽ đây là chuyện làm Ngài ray rứt nhất bởi vì thảm án Lệ Chi Viên đã cướp đi tính mạng của toàn bộ con cháu họ Nguyễn trong ba đời.
- Ta muốn hỏi ngươi điều này: Sau khi vụ án xảy ra, ta cùng dòng họ có được minh oan không?
- Thưa Ngài, có. Hơn 20 năm sau, vua Lê Thánh Tông đã minh oan cho Ngài và dòng họ.
- Tốt, tốt lắm. Vậy là ta có thể tự hào khi ở dưới suối vàng rồi. Ngươi biết không, trong cuộc đời lắm chuân truyên của ta, có ba điều làm Nguyễn Trãi này thấy hối tiếc nhất. Đó là sự bất lực của ta khi không thể giúp Bình Định Đại Vương Lê Thái Tổ trị nước thời bình, cái chết của Trần Nguyên Hãn, em họ ta và vụ án Lê Chi Viên năm ấy. Nguyễn Trãi thở dài, trên mặt Ngài, hai giọt nước mắt tuôn rơi lúc nào không hay.
- Ta hiểu ngươi rất muốn biết về vụ án Lệ Chi Viên năm ấy, nhưng để có thể hiểu rõ ngọn ngành câu truyện, ta muốn kể cho ngươi về ba điều ta nuối tiếc ở trên, ta tin là sau khi kể xong ngươi sẽ có đáp án cho riêng mình. Ta tin chắc, ngươi sẽ hiểu thêm rất nhiều về lịch sử giai đoạn ta sinh sống.
Tôi cảm thấy vui mừng khôn xiết trong lòng. Từ bé đến giờ, lịch sử vẫn là môn học mà tôi rất kém, nay được đích thân đại danh nhân Nguyễn Trãi kể chuyện thì còn gì tuyệt vời bằng. Biết đâu, tôi có thể rút ra bài học gì đấy cho bản thân/ sự nghiệp sau này.
- Vâng, thưa Ngài. Chúng ta bắt đầu luôn thôi.